Em Có Thể Dịu Dàng Hơn Một Chút Không?
Phạm Khắc Hiếu
Phó Cầm Duy đáp: “Thật lòng.”
Trong tâm khảm anh vẫn nặng nợ lễ nghĩa truyền thống. Một khi đã bái đường, tức là đã thành người một nhà rồi. Anh luôn thường xuyên lui tới nhà Lục Ngọc. Mỗi lần chị ba Phó thấy thế đều trêu chọc là đàn ông con trai không nên quá vồn vã, mất đi vẻ đứng đắn.
Lần này, anh về thôn kết hôn tổng cộng xin nghỉ phép ba ngày. Một ngày cho lễ cưới, một ngày cho sự cố vừa rồi, hôm nay đã là ngày thứ ba. Anh còn phải đi làm, nên rất mong Lục Ngọc sẽ theo anh về nhà.
Lục Ngọc nói: “Sau khi chúng ta kết hôn, ba trăm tệ sính lễ đó, anh có đồng ý để tôi dùng để mua lương thực giúp nhà mẹ đẻ tôi không?” Trong thôn, người ta rất coi trọng sính lễ và của hồi môn, nhưng nhà Lục Ngọc đến một bộ chăn đệm tươm tất cũng không có. Nếu không có chút của hồi lễ nào, người bình thường cũng khó lòng chấp nhận.
Phó Cầm Duy đáp: “Được.”
Vốn dĩ mẹ anh đã dặn anh đưa sính lễ cho Lục Ngọc, nên anh cũng thuận tay rút tiền đưa cho cô.
Lục Ngọc nói: “Anh có nguyện vọng gì với tôi cũng cứ bày tỏ.”
Phó Cầm Duy trầm ngâm một lúc rồi nói: “Em có thể nhẹ nhàng hơn một chút không?”
Cái anh luôn thấy đều là Lục Ngọc đang gay gắt cãi cọ với người khác.
Lục Ngọc nghe xong, khẽ nhíu mày lại, vẻ mặt như cực kỳ không bằng lòng với quan niệm cứng nhắc rằng phụ nữ cứ phải mềm mỏng hiền dịu. Lời tới bên miệng, nhưng cô lại nghĩ tới những lần Phó Cầm Duy đã giúp đỡ mình, bèn kìm lại: “Tôi sẽ hết lòng cố gắng.”
Lục Ngọc ngừng một lát, lại nói: “Phải rồi, tiện thể hỏi thăm một chuyện, không có phiếu lương thực, có thể mua được lương thực không?”
Phó Cầm Duy nói: “Tôi có quen một cán bộ.”
Anh ấy làm việc ở cung tiêu xã, nơi chuyên lo việc phân phối lương thực dựa theo tem phiếu. Phó Cầm Duy có quen một người làm ở kho lương thực. Đơn vị của anh ấy phúc lợi tốt, cộng thêm trong nhà có mấy cán bộ, nên lương thực được cấp phát không dùng hết. Hơn nữa còn có thêm tem phiếu từ nhiều người, thành ra số dư ra thường được bán chui ra bên ngoài.
Đơn vị họ không chỉ có mỗi anh ấy muốn bán lương thực, những người khác cũng tìm đến anh ấy nhờ cậy tìm đầu ra.
Phó Cầm Duy dẫn Lục Ngọc đến nhà người buôn bán lương thực đầu trọc ở trong huyện. Anh ta cười híp mắt đón: “Ôi chao, hai người đến đây có việc gì thế?”
Phó Cầm Duy đáp: “Vợ tôi muốn mua ít lương thực, tôi nghĩ anh có mối quan hệ rộng, chắc có thể mua được ít đồ không cần tem phiếu, phải không?”
Anh trọc đầu nghe vậy, gật gù: “Ôi chao, cậu đã kết hôn rồi cơ à, cô em dâu này thật là xinh đẹp! Chúng tôi thì chuyên làm ăn với mối quen thôi, nhưng chú Phó đây đâu phải người ngoài, vậy chú cần bao nhiêu lương thực đây?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lục Ngọc hỏi giá. Đúng là có đắt hơn trong cửa hàng mậu dịch quốc doanh một chút, nhưng không cần tem phiếu nên cũng đành chấp nhận.
Giá chợ đen ở huyện còn đội lên cao hơn thế này nhiều, mà người dân bình thường muốn kiếm được chút lương thực không cần tem phiếu thì cũng chẳng biết tìm ở đâu ra.
Lục Ngọc mua hai mươi lăm cân dầu đậu nành, năm mươi cân gạo, năm mươi cân bột mì và năm mươi cân ngũ cốc thô. Tổng cộng hết một trăm năm mươi tệ.
Lục Ngọc dứt khoát trả tiền, nhưng để tìm được xe thồ chở về thì còn phải tốn thêm mười tệ nữa. Cô hơi xót số tiền này, nhưng cũng đành chịu, vì những thứ hàng như thế này đâu thể nào công khai vận chuyển giữa ban ngày ban mặt.
Việc vận chuyển này luôn đi kèm với rủi ro, dĩ nhiên người ta cũng phải kiếm chác chút ít.
Trả tiền xong, thế là tối đến họ cứ việc ra đầu thôn mà nhận hàng thôi.
Mọi chuyện đã xong xuôi, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm. Trong lúc tán gẫu, Lục Ngọc mới biết anh trọc đầu kia còn có chân lái xe tải cho chính kho lương thực.
Lục Ngọc hỏi: “Xe tải của các anh có chạy qua thôn chúng tôi không?”
Anh trọc đầu đáp: “Có chứ!”
Lục Ngọc dặn dò: “Vậy các anh cố gắng đi vòng đường khác nhé, chỗ chúng tôi dạo này tình hình không được yên ổn cho lắm.”
Anh trọc đầu cười khẩy: “Thời buổi này thì ở đâu mà chẳng yên ổn.” Nói rồi, anh ta cũng chẳng quá để tâm đến lời cô.
Lục Ngọc nhấn mạnh: “Đúng là thật đó, nghe nói trên đường còn có kẻ cướp giật lung tung.”
Anh trọc đầu cười ha hả, sau đó nói: “Thời này đang truy quét gắt gao, ai mà dám ra mặt cướp bóc, chẳng phải là tự tìm đường c.h.ế.t sao?”
Lục Ngọc thấy vậy cũng không khuyên thêm nữa.
Sau khi cảm ơn người đàn ông trọc đầu, Lục Ngọc cùng Phó Cầm Duy trở về. Hai người lên xe buýt về thôn thì đã hết chỗ. Cả hai chỉ đành đứng, trong khi cô bán vé vẫn ra sức mời thêm khách, cố nhồi nhét hết người này đến người khác. Xe buýt ngày càng chen chúc, hai người sát gần vào nhau. Trên đường, xe còn xóc nảy liên hồi, Phó Cầm Duy một tay nắm thanh ngang, tay kia giữ chặt Lục Ngọc, che chắn để cô không bị người khác xô đẩy.
Mấy lần xe phanh gấp, Lục Ngọc vô thức vòng tay ôm lấy eo Phó Cầm Duy. Cô giật mình, lập tức buông tay ra ngay.
Phó Cầm Duy làm ra vẻ nghiêm nghị, mắt nhìn thẳng ra ngoài cửa sổ, thế nhưng hai vành tai anh lại ửng đỏ một cách khó hiểu.