Bà Tiêu Thái Liên nghe xong lập tức trừng to mắt, lời này đối với bà mà nói, không khác nào tiếng sét đánh ngang tai giữa trời quang. Trong mắt bà, công việc ở cung tiêu xã chính là một bát cơm vàng. Bao nhiêu người mơ ước muốn vào cũng không được, nghe nói thôn bên cạnh có người phải chạy vạy đến hai trăm tệ để xin việc, vậy mà ba năm trời vẫn chưa thấy tăm hơi.
Bà Tiêu Thái Liên liền lo lắng ra mặt: “Con nghĩ ngợi kiểu gì vậy?” Giọng nói của bà vừa gắt gỏng vừa đanh thép, đầy vẻ trách móc.
Lục Ngọc ở bên ngoài đang dọn dẹp bàn ăn, Phó Cầm Duy không cho cô vào, sợ rằng mẹ chồng sẽ giận lây sang cô. Nhưng lúc này, Lục Ngọc ở bên ngoài cũng đứng ngồi không yên, lo lắng cho tình hình bên trong. Lời của Phó Cầm Duy không chỉ khiến bà Tiêu Thái Liên không tài nào chấp nhận được, mà ngay cả mấy anh trai cũng bị câu nói đột ngột của anh làm cho lặng thinh cả buổi.
Phó Cầm Duy thưa: “Mẹ, con nói thật lòng, công việc này đồng lương hẻo quá.”
Nghe vậy, mấy anh trai đều thấm thía. Từ dạo Lục Ngọc bắt đầu buôn bán thịt đầu heo, một tháng kiếm được ít nhất hơn ba mươi tệ, trong khi Phó Cầm Duy làm lụng cả tháng cũng chỉ có vỏn vẹn hơn hai mươi.
Bà Tiêu Thái Liên bèn nói: “Là đàn ông con trai mà con, chẳng lẽ còn muốn quay về thôn làm mấy việc đồng áng vất vả đó sao?”
Lời nói vừa dứt, bà Tiêu Thái Liên đã ruột gan như lửa đốt, đôi mắt cũng hoe đỏ. Ngày trước nuôi anh tốn kém nhất, bây giờ khó khăn lắm cả nhà mới được yên ổn đôi chút, vậy mà anh lại muốn bỏ việc.
Phó Cầm Duy giải bày: “Con muốn cùng Lưu Bàng mở một cái xưởng, có thể sẽ vất vả hơn một chút, nhưng đàn ông thì vẫn nên có một cái gì đó của riêng mình để làm!”
Công việc ghi sổ sách kia thật sự nhàm chán, cả ngày cứ quanh quẩn trong cái văn phòng bé tẹo, chẳng có gì thú vị cả.
Mấy anh trai chưa từng nghe Phó Cầm Duy nói ra những lời gan ruột này bao giờ.
Theo họ thấy, một công việc "gió thổi không tới, mưa xối không ướt" như thế thì có gì mà phải phiền muộn?
Anh hai lên tiếng: “Chú tư phải suy nghĩ cho kỹ, đây không phải chuyện nhỏ đâu.”
Anh ba lại có vẻ không mấy để tâm: “Không làm thì không làm thôi, em thấy Lưu Bàng rất tốt, người ta có xe hơi riêng, đâu phải ai cũng có thể làm ăn cùng cậu ấy đâu. Chú tư nhà mình quả là có phúc phận.”
Lời còn chưa nói hết đã bị bà Tiêu Thái Liên quát cho một trận: “Con bớt lắm mồm đi, không khuyên giúp thì thôi còn gây thêm loạn!”
Phó Cầm Duy liền nói: “Bây giờ có một cơ hội như vậy, hơn nữa Lưu Bàng đã hứa rồi, nếu làm không tốt, cậu ấy sẽ lo liệu công việc khác cho con.”
Lưu Bàng là con trai của xưởng trưởng trại chăn nuôi heo, việc tìm một công việc mới đối với cậu ấy mà nói nào có khó khăn gì. Huống hồ Phó Cầm Duy còn có tấm bằng đại học trong tay.
“Mẹ cho con thử sức một năm thôi, nếu không được, con sẽ không nhắc lại chuyện này nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bà Tiêu Thái Liên thấy Phó Cầm Duy quả thật đã suy tính rất kỹ càng. Nhất thời không biết nói gì, nhưng vẫn còn tức giận: “Mẹ không biết đã tạo cái nghiệp gì mới sinh ra đứa con như anh!” Sau đó bà xoay người bỏ đi.
Phó Cầm Duy thấy mẹ vẫn còn giận, định đuổi theo thì bị anh ba cản lại.
Anh ba nói: “Mẹ đang giận đó, để anh quay về khuyên bà ấy! Em tuyệt đối đừng tới, kẻo mẹ nhìn thấy em lại càng tức giận thêm!”
Phó Cầm Duy đáp: “Vậy thì nhờ anh ba rồi!”
Anh ba cười xòa nói: “Không sao.” Chỉ là anh ấy cũng có chút bất ngờ trước lựa chọn của Phó Cầm Duy.
Thế là bữa cơm tối vừa vui vẻ lại kết thúc trong bực bội, ai về nhà nấy mang cục tức trong lòng.
Ba anh em trai luân phiên khuyên giải, mãi tới khuya, nhà họ Phó ánh đèn vẫn còn sáng.
Phạm Khắc Hiếu
Mấy cô con dâu cũng biết chuyện, không ngờ chú tư lại có cái gan to đến vậy, một công việc ổn định như thế mà dám nói bỏ là bỏ.
Nhưng cũng không ai dám nói năng lung tung.
Anh cả Phó nói: “Xưa nay chú tư vốn sâu sắc, nếu chú ấy đã quyết định, vậy chắc chắn là đã nghĩ kỹ rồi, hơn nữa, có người đứng ra đảm bảo cho chú ấy, hay là cứ để chú ấy thử xem sao!”
Anh ba Phó nhân cơ hội tiếp lời: “Đúng vậy, mẹ xem đợt trước chú tư còn bị thương, công việc đó cũng tiềm ẩn nhiều rủi ro! Một thanh niên yếu đuối như chú ấy làm sao có thể đảm đương được?”
“Công việc trong xưởng có tốt đến mấy thì tốt, cơ hội này người ngoài có mơ cũng không tới lượt, cũng chỉ vì chú ấy và Lưu Bàng là bạn học, chuyện tốt này mới có thể rơi lên người chú ấy.”
Mọi người mỗi người một câu, đều ra sức khuyên giải thay cho Phó Cầm Duy.
Bà Tiêu Thái Liên vô cùng tức giận: “Các con đều bị nó bỏ bùa mê thuốc lú gì rồi, mẹ đã nói không được là không được!”
Bà đã lớn tuổi, kinh nghiệm đầy mình, có một công việc ổn định, đảm bảo cuộc sống thì tốt biết mấy.
Người mới vừa được an nhàn một chút, mà không biết thân biết phận thì đều sẽ ngã đau.
Bà Tiêu Thái Liên càng nghĩ càng giận.