Không Là Chính Tuyến, Vẫn Là Của Nhau

Chương 282: Chọn Người Kế Nhiệm



 

Ngay lúc này, Lục Ngọc tới.

 

Bà Tiêu Thái Liên vừa nhìn thấy vợ của thằng tư, liền nói: “Chuyện gì vậy? Đang yên đang lành thằng tư nó lại giở trò gì?”

 

Lục Ngọc nói: “Anh ấy đã quyết, mẹ cứ để anh ấy làm theo ý mình đi. Phải rồi, con nghe Cầm Duy nói là anh ấy sẽ không làm nữa, cái chân biên chế này sẽ để lại cho người nhà chúng ta đấy ạ.”

 

Quả là một tin mừng hiếm có.

 

Lục Ngọc tiếp tục nói: “Chỉ có điều, không thể vào làm ở phòng giấy tờ được, mà chỉ có thể nhận chân bốc dỡ hàng thôi, nhưng vẫn là biên chế chính thức đấy ạ!”

 

Cả nhà đều sững người, ngầm hiểu nếu có thể thay thế, vậy là nhà họ lại có thêm một suất biên chế chính thức.

 

Trong đầu mấy người anh trai và chị dâu lập tức xoay chuyển ý tứ, chẳng ai bảo ai cũng rục rịch tính toán.

 

Tiêu Thái Liên hỏi: “Thật sao con?”

 

Lục Ngọc đáp: “Dạ, thật ạ!”

 

Bấy giờ Tiêu Thái Liên mới thở dài thườn thượt: “Cái thằng này, cứng đầu như trâu ấy, một khi đã nói ra lời nào rồi thì ai mà cản nổi nó!' Bà vốn quen thói đứng mũi chịu sào trong nhà, giờ thấy các con đã cứng cáp, tự ý tự mình, trong lòng bà cũng chẳng vui vẻ gì.”

 

Nhưng mà, nếu nhà có thể có thêm một suất làm việc biên chế nữa thì cũng không đến nỗi nào.

 

Tiêu Thái Liên nói: “Nếu quả thật có thể để người nhà chúng ta thay thế vào vị trí ấy, mẹ sẽ đồng ý nó từ chức!” Bà vừa dứt lời, trong lòng người nhà họ Phó đã rộn ràng hẳn lên. Tổng cộng có ba đứa con trai, chẳng biết cái phúc lộc này rồi sẽ rơi vào tay ai đây.

 

Thế là cả nhà họ Phó được một đêm trằn trọc không ngủ.

 

Cái chuyện Phó Cầm Duy muốn xin nghỉ việc quả là quá đỗi trọng đại. Sáng hôm sau, tất thảy người nhà họ Phó đều thức dậy với đôi mắt thâm quầng.

 

Tiêu Thái Liên dậy từ tờ mờ sáng, vội vàng sang nhà Lục Ngọc.

 

Chỉ thấy một mình Lục Ngọc đang quét dọn ngoài sân. Bà hỏi ngay: “Cầm Duy đâu rồi con?”

 

Lục Ngọc đáp: “Mới sáng sớm anh ấy đã chạy đến cung tiêu xã rồi mẹ ạ, muốn hỏi cho ra nhẽ về chuyện thay thế người vào vị trí đó.”

 

Tiêu Thái Liên thấy Phó Cầm Duy không có ở nhà, lại chẳng nhịn được lời mà nói: “Đang yên đang lành, sao nó lại nhất quyết đòi bỏ việc chứ?”

 

Bà thầm nghĩ, công việc hiện tại của nó chẳng phải đang tốt lắm sao.

 

Giờ mà nó nghỉ, nhỡ sau này lại không có cái gì chắc chắn thì sao.

 

Tiêu Thái Liên lại thở dài thườn thượt một tiếng: “Cái thằng con trai này của mẹ, từ bé đã cứng đầu cứng cổ, một khi đã quyết chuyện gì thì ai nói cũng chẳng lọt tai, haiz!”

 

Lục Ngọc nhẹ nhàng nói: “Hay là mẹ vào nhà ngồi nghỉ một lát? Con đi múc cho mẹ bát cháo nóng nhé?”

 

Tiêu Thái Liên xua tay: “Tâm trí mẹ giờ đâu mà ăn uống gì nữa!” Bà cứ thế than ngắn thở dài mãi không dứt.

 

Khoảng nửa tiếng sau, Phó Cầm Duy hớt hải quay về. Thấy mẹ đang ở nhà, anh vội nói: “Con đã hỏi chú chủ nhiệm rồi, có thể để một người anh tới thay thế vị trí của con, nhưng hiện giờ thì chỉ có thể làm chân bốc vác thôi ạ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Đừng xem thường cái chân bốc vác ở cung tiêu xã, đó là một công việc có lộc lá đấy.

 

Đặc biệt là những lúc vào các xưởng để nhận hàng, các xưởng thường sẽ chuẩn bị thêm chút quà cáp hậu tạ cho những người bốc vác này.

 

Người bình thường muốn xin vào đây còn khó hơn lên trời, chính vì trước đây Phó Cầm Duy từng bị tai nạn lao động nên chú chủ nhiệm mới ưu ái đồng ý cho người nhà anh vào thay thế!

 

Tiêu Thái Liên hỏi dồn: “Con nói với trong nhà rồi sao?” Thực lòng bà vẫn không muốn con trai mình từ chức.

 

Phó Cầm Duy đáp gọn lỏn: “Dạ, con nói rồi!”

 

Tiêu Thái Liên lại thở dài thườn thượt: “Cái thằng cứng đầu này!” Rồi bà quay sang nói với hai vợ chồng: “Thôi, hai đứa theo mẹ về nhà mau!”

 

Chuyện thay thế công việc là việc đại sự, chọn ai vào vị trí đó khiến Tiêu Thái Liên nghĩ thôi cũng thấy đau cả đầu.

 

Trên đường về, Tiêu Thái Liên cứ nghiêm mặt lại, không còn dáng vẻ vui vẻ cười nói như mọi khi.

 

Vừa về tới cửa, bà đã giục lũ trẻ ra sân chơi.

 

Sau đó gọi tất cả người lớn vào trong nhà để bàn bạc.

 

Ba người anh em trai cùng chị dâu của Phó Cầm Duy đều biết rõ sắp có chuyện gì, liền vội vàng bỏ dở công việc đang làm mà kéo nhau vào nhà.

 

Mặc dù là ban ngày nhưng trong nhà vẫn tối om vì chẳng ai bật đèn. Trên mặt mỗi người đều hiện rõ quầng thâm mắt đen sì, đủ thấy cái tin tức hôm qua đã khiến ai nấy cũng phải mất ăn mất ngủ như thế nào.

 

Tiêu Thái Liên nhìn quanh, giọng dứt khoát: “Bây giờ thằng Tư đã xin thôi việc rồi, vậy các con, ai muốn đi làm?”

 

Bà vừa dứt lời, mấy người anh em và chị dâu lập tức nín thở.

 

Một cái bát cơm sắt, chứ đâu phải chuyện đùa.

 

Nhưng lúc này chẳng ai dám lên tiếng trước, chỉ có ánh mắt mấy cô chị dâu là sáng rực lên đầy vẻ tính toán.

 

Tiêu Thái Liên tiếp tục nói: “Nhà chúng ta vẫn chưa tách hộ, bất luận ai đi làm thì cũng là làm lợi cho cái nhà này cả!” Bà chậm rãi đảo mắt nhìn một lượt.

 

“Anh cả sắp có thêm một đứa con, gánh nặng gia đình cũng vì thế mà trĩu nặng. Còn anh hai, tính tình hiền lành, dễ hòa hợp với người ngoài. Riêng anh ba thì cái miệng nhanh nhảu quá, e là không làm nổi công việc này đâu! Vậy thì chỉ có thể chọn giữa anh cả và anh hai thôi!”

 

Bà Tiêu Thái Liên vừa lên tiếng đã vẽ ra rõ ràng tính cách của từng người con trai.

 

Chị ba Phó muốn nói điều gì đó, nhưng đã bị chồng mình kịp thời ngăn lại.

 

Tuy chị ba Phó có hơi bất mãn với sự sắp xếp của mẹ chồng, nhưng cũng không dám trực tiếp bác bỏ.

 

Anh hai Phó bỗng nhiên lên tiếng: “Chuyện này để anh cả đi đi, bấy lâu nay, anh cả đã gánh vác không biết bao nhiêu việc lớn nhỏ trong nhà!”

 

Bà Tiêu Thái Liên ở góa khi còn trẻ, anh cả là trụ cột, lẽ dĩ nhiên phải gánh vác mọi trọng trách gia đình.

Phạm Khắc Hiếu