Không Là Chính Tuyến, Vẫn Là Của Nhau

Chương 285:



 

Sau khi quay về, trưởng thôn Đại Vũ liền đi nói chuyện với trưởng thôn Bạch, và ông ấy đã đồng ý. Trưởng thôn Bạch cũng muốn nhân cơ hội này để xem cách thức bán rau của thôn Đại Vũ thế nào.

 

Trưởng thôn Đại Vũ thấy trưởng thôn Bạch cứ chăm chăm cái bộ dạng muốn mày mò bí mật của thôn mình, ông ấy hận không thể vay vốn mua ngay một chiếc máy kéo, chỉ đáng tiếc là tốn quá nhiều tiền, chưa chắc ngân hàng đã chịu cho vay.

 



 

Ngày hôm ấy, Lưu Bàng đã gọi điện thoại tới tìm Phó Cầm Duy.

 

Đợi Phó Cầm Duy từ ủy ban thôn về, Lục Ngọc vội vàng hỏi anh có chuyện gì.

 

“Lưu Bàng đã đặt vé xong rồi, đi bảy ngày, đến xưởng trong tỉnh để học hỏi kinh nghiệm!”

 

Muốn mở xưởng không phải là chuyện đùa, phải tìm hiểu thật kỹ lưỡng. Bảy ngày đã là ít rồi, nếu theo ý của cha Lưu Bàng, ông ấy chỉ muốn để họ ở lại đó nửa tháng.

 

Học hỏi nắm bắt hết kinh nghiệm của người ta cũng đỡ phải đi đường vòng.

 

Từ sau khi Phó Cầm Duy kết hôn với Lục Ngọc, anh rất ít khi xa nhà.

 

Phạm Khắc Hiếu

Huống chi lại phải xa cách nhiều ngày như vậy.

 

Lục Ngọc sắp xếp hành lý cho anh, chuẩn bị hai bộ đồ để thay giặt, và còn có năm mươi tệ để anh chi tiêu.

 

Phó Cầm Duy từ phía sau ôm chầm lấy Lục Ngọc, ghé sát tai cô thì thầm: “Anh sẽ về nhanh thôi!”

 

Trong lời nói của anh thế mà lại chất chứa nỗi lưu luyến khôn nguôi.

 

Lục Ngọc quay đầu nhìn anh: “Không phải trước đây anh đã đi học xa nhà bốn năm trời sao?”

 

Phó Cầm Duy thấy Lục Ngọc cứ vô tư như thế, trong lòng có chút tức giận, liền trực tiếp hất cằm cô lên, trao cho cô một nụ hôn thật sâu.

 

Sau khi đã thành vợ thành chồng, xa cách đâu thể giống như hồi còn độc thân.

 

Đã từng nếm qua hương vị của tình yêu, trong lòng tự khắc sinh ra nỗi nhớ nhung, lưu luyến.

 

Xa cách ngắn ngủi cũng là để cuộc sống sau này được tốt đẹp hơn.

 

Vừa thấy Lục Ngọc chẳng chút để tâm, anh định dạy dỗ cô một bài học tử tế, để cô biết rằng không thể trêu chọc người chồng của mình.

 

Ngày hôm sau, Lục Ngọc thức dậy với tấm thân ê ẩm.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Phó Cầm Duy đã đi rồi. Dù khi anh còn ở đây, cô chẳng để tâm, nhưng giờ bỗng thấy trống vắng lạ thường.

 

Lục Ngọc ngồi trên giường thì rất nhanh đã nghe thấy tiếng gõ cửa. Cô lật đật xỏ dép ra mở cửa, thì ra là mẹ chồng Tiêu Thái Liên. Bà nói: “Thằng Tư đi rồi có dặn mẹ, mấy hôm nay con về nhà mẹ mà ở nhé.”

 

Lục Ngọc nói không cần.

 

Mẹ chồng lại tiếp lời: “Hay là để vợ chồng thằng Ba sang bầu bạn với con?”

 

Lục Ngọc vẫn khéo léo từ chối.

 

“Vậy được, một mình con ban đêm nhớ khóa cửa cẩn thận!” Cả nhà cùng ở chung một thôn, lỡ mà có thằng lưu manh nào không biết điều bén mảng tới gây sự, mẹ chồng tin rằng Lục Ngọc thừa sức cho một trận, đánh cho nó phải gọi cha gọi mẹ không kịp.

 

Mẹ chồng ở một lúc rồi đi. Chị Ba Phó, đúng là người rảnh rỗi sinh nông nổi, cũng sang tìm Lục Ngọc để chuyện trò. Ghé sát vào tai cô, chị nhỏ giọng hỏi: “Vợ chồng chú thím lấy nhau cũng được một dạo rồi, sao chưa thấy có tin vui gì? Em xem chị Hai có thai tốt biết bao!”

 

Rồi chị ta còn nhiệt tình truyền thụ kinh nghiệm "thụ thai": phải thế này, phải thế kia... khiến Lục Ngọc chỉ biết đỏ bừng mặt.

 

Chị Ba Phó chắc nịch khẳng định: “Ngày trước chị cũng làm y hệt thế mới có thằng Tiểu Mãng Đản nhà chị đó! Vợ chồng chú Tư đẹp trai xinh gái thế này, con cái sinh ra không biết còn đẹp tới nhường nào nữa!”

 

Thấy mặt Lục Ngọc đỏ ửng, gần như muốn bốc khói, chị Ba Phó mới chịu dừng lại.

 

Chị ta mím môi cười tủm tỉm, thầm nghĩ cô con dâu mới cưới này đúng là dễ ngượng.

 

Sau khi Phó Cầm Duy đi, Lục Ngọc bỗng thấy mất đi sự vui vẻ thường ngày.

 

Vốn dĩ cô chẳng hề nhận ra Phó Cầm Duy lại ảnh hưởng lớn đến mình đến thế. Thói quen quả nhiên có thể thay đổi một con người.

 

Hai người họ chưa từng xa nhau.

 

Trước đây, Lục Ngọc vẫn còn cứng miệng, chưa từng chịu nói ra nỗi nhớ Phó Cầm Duy. Giờ đây, cô cũng chẳng biết chuyến xe của anh đã đi tới đâu rồi.

 

Lục Ngọc ở nhà một mình thấy chẳng rảnh rỗi được, bèn đi tới lều rau. Ở đó, một nhóm các bà các chị đang hái rau, tiếng nói cười rộn ràng, thật là náo nhiệt.

 

Đám đàn ông trong thôn đều đang ráo riết xây dựng những lều rau mới. Chẳng bao lâu nữa, khi lều mới hoàn thành, sản lượng rau sẽ còn lớn hơn nữa.

 

Mấy ngày gần đây, vị trưởng thôn vô cùng tươi tắn và đắc ý. Xưởng lò xo đã đặt mua rau của họ, còn ở xưởng gang thép thì rau cũng bán chạy như tôm tươi. Mới hôm qua thôi, nhổ hai nghìn cân rau đã thu về những năm trăm tệ.

 

Với khoản thu nhập này, chẳng cần nói đến ông, ngay cả Trưởng thôn Bạch, người theo chân ông chở rau, cũng không sao kiềm chế nổi sự phấn khích. Ông ấy tha thiết muốn Trưởng thôn Vương dẫn dắt mình.

 

Trưởng thôn Bạch dần dần ngẫm ra cái lý, so với việc bán rau kiếm lời bạc triệu, thì món đậu phụ thối chiên giòn kia đúng là chỉ là mối làm ăn nhỏ xíu.