Ra Ngoài Học Hỏi
Cô Thúy Hoa ngỏ ý với chủ nhiệm phụ nữ rằng bà muốn đi cùng để mở rộng tầm mắt. Chủ nhiệm phụ nữ nói với Lục Ngọc rằng họ sẽ đi chuyến sau, vì nếu đi chuyến này sẽ không có chỗ ngồi. Lục Ngọc cũng thuận theo.
Lưu Bàng đã chở tổng cộng hai chuyến rau.
Việc bán rau bây giờ Lục Ngọc không cần phải can dự trực tiếp.
Sau khi Lưu Bàng tập hợp cùng Lục Ngọc và Phó Cầm Duy tại huyện, anh dẫn hai người tới một bãi đất trống rồi nói: “Mọi người xem khu đất này thế nào, trong huyện vẫn chưa có quy hoạch cụ thể, chúng ta có thể xây xưởng ở đây.”
Vị trí khá hẻo lánh, nên giá cả sẽ càng phải chăng hơn.
Lục Ngọc nói: “Được đó! Sau này Cầm Duy có thể theo cậu, một người lo liệu bên ngoài, một người túc trực ở xưởng để trông coi.”
Lưu Bàng vừa nghe Phó Cầm Duy đã nghỉ việc, trong lòng khỏi phải nói cảm động biết nhường nào: “Sau này chúng ta cùng làm nên một nghiệp lớn, chắc chắn sẽ kiếm được rất nhiều tiền, đến lúc đó, cả cái huyện này đều sẽ là của chúng ta rồi!”
Người trẻ tuổi nói chuyện lúc nào cũng đầy hào khí, chẳng biết giới hạn là gì.
Phó Cầm Duy chỉ khẽ “ừm” một tiếng.
Lưu Bàng nhìn Cầm Duy với ánh mắt khác, chuyện này còn chưa có hình bóng gì mà Cầm Duy đã ủng hộ anh ấy như vậy, quả thực là hiếm thấy.
Lục Ngọc ở bên cạnh cũng nói thêm, việc mở xưởng cần phải lo liệu rất nhiều thứ: đăng ký giấy phép kinh doanh, đóng gói sản phẩm, tuyển dụng nhân công, đảm bảo vệ sinh an toàn thực phẩm, mọi phương diện đều phải tính toán kỹ lưỡng.
Giờ đây Lưu Bàng ngập tràn nhiệt huyết muốn gây dựng sự nghiệp lớn, Lục Ngọc cũng hết lòng ủng hộ họ.
Sau đó, ba người đứng trên mảnh đất trống đó, cùng nhau mường tượng về tương lai. Phó Cầm Duy nhẹ nhàng vòng tay qua eo Lục Ngọc, nếu lúc này Lục Ngọc ngẩng đầu lên, nhất định sẽ nhìn thấy ánh mắt thâm tình mà anh dành cho cô.
Nhưng Lục Ngọc lại chỉ chuyên tâm nhìn về mảnh đất trống phương xa, không biết liệu mảnh đất này có thể mang lại những điều bất ngờ thú vị gì cho cô trong tương lai.
Lục Ngọc nói: “Sau này sản phẩm của chúng ta cứ gọi là cổ vịt Đại Bàng đi, nghe hay đấy, lại còn thân quen nữa chứ!”
Lưu Bàng nghe vậy càng thêm cảm động.
Anh không ngờ Lục Ngọc lại lấy tên của mình để đặt cho sản phẩm, đúng là bạn tốt cả đời của anh ấy!
Nhưng anh ấy nào biết, Lục Ngọc và Phó Cầm Duy chỉ vì không muốn in cái tên “Đại Đầu” lên trên giấy đóng gói mà thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lưu Bàng nói: “Đêm qua tôi mất ngủ cả đêm, cứ trăn trở mãi về chuyện này với cha tôi. Mấy hôm tới có lẽ tôi phải vào tỉnh để học hỏi thêm chút kinh nghiệm mở xưởng, cha tôi cũng có vài mối quan hệ ở tỉnh đấy!”
Việc mở xưởng được cha Lưu Bàng hết mực ủng hộ, dù sao đàn ông thành gia lập nghiệp, dứt khoát phải làm được trò trống gì đó.
Lưu Bàng nói với Phó Cầm Duy: “Cầm Duy, chúng ta cùng đi đi!” Tính cách Phó Cầm Duy vốn trầm ổn, lại là sinh viên đại học nên có tầm hiểu biết rộng.
Lưu Bàng ở trong huyện thì như cá gặp nước, nhưng chưa từng đi xa, vừa nhắc tới chuyện đi lại, trong lòng không khỏi có chút thấp thỏm.
Nghe nói Phó Cầm Duy đã xin nghỉ việc, đang lúc rảnh rỗi, hai người cùng đi, có chuyện gì cũng có thể cùng nhau bàn bạc! Càng nghĩ, Lưu Bàng càng cảm thấy phấn chấn.
Phó Cầm Duy còn chưa kịp nói gì, Lục Ngọc đã cất tiếng: “Được thôi!”
Ngay sau đó, Phó Cầm Duy ôm chặt lấy eo cô, kéo ánh mắt cô quay lại nhìn anh một cái.
Lưu Bàng phá lên cười xòa mấy tiếng, nói: “Chậc chậc chậc, chắc là anh ấy không nỡ xa, cũng phải thôi, dù sao hai người cũng mới cưới mà!”
Phó Cầm Duy ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng vẫn quyết định sẽ đi.
Lục Ngọc chợt nói: “Vậy anh đi rồi, rau của thôn chúng tôi phải làm sao đây?”
Lưu Bàng đáp: “Chuyện này tôi cũng hết cách, trong xưởng chỉ có mình tôi biết lái xe!”
Lục Ngọc nói: “Được, vậy lúc tôi về sẽ nói với trưởng thôn, bảo ông ấy mượn xe kéo của Bạch Gia Thôn, để không làm lỡ việc bán rau ngày mai!”
Vừa thấy Lục Ngọc đã sắp xếp ổn thỏa, họ mới yên tâm phần nào.
Lục Ngọc cũng không tiện nán lại lâu, liền cùng họ đến xưởng gang thép. Việc bán rau của thôn đang rất thuận lợi, danh tiếng của những loại rau trái mùa được đồn xa, nghe nói có người từ tận nơi rất xa cũng cất công đến mua.
Phạm Khắc Hiếu
Giờ đây, chủ nhiệm phụ nữ vô cùng tự hào, mỗi ngày mấy trăm cân rau cũng không đủ bán. Bà ấy ước gì có thể tự mình chở hai nghìn cân rau đến ngay lập tức.
Cùng lắm thì bày bán thêm một lúc nữa cũng được.
Dù sao rau trong thôn còn nhiều, mỗi ngày nhìn thấy người mua muốn mua mà không được, trong lòng bà ấy lại thấy khó chịu vô cùng.
Lục Ngọc tìm đến chủ nhiệm phụ nữ: “Lưu Bàng có việc rồi, mấy ngày tới không thể dùng xe của anh ấy để chở hàng cho chúng ta nữa. Chúng ta mượn máy kéo của Bạch Gia Thôn đi!”
Chủ nhiệm phụ nữ nói: “Được thôi!” Người ta có việc riêng cũng là chuyện thường tình, có xe của mình vẫn tiện lợi hơn cả.