Không Là Chính Tuyến, Vẫn Là Của Nhau

Chương 287: Ba Chị Em Chuyện Trò



 

Hai thôn cách xa nhau đến vậy, một chuyến về thăm nhà cũng không dễ dàng gì.

 

Lâu rồi không gặp, mấy chị em nói chuyện một lúc. Nhưng vì nhà nhỏ, chật chội không chứa nổi, nên vẫn luôn không thể thoải mái trò chuyện cho đã.

 

Lục Ngọc nói: “Anh Phó đi công tác xa rồi, hôm nay chị hai ở nhà em đi, chị cả cũng sang nhà em chơi luôn nhé.”

 

Cha mẹ Lục vội vàng vui vẻ đáp: “Được chứ!” Sợ chị hai không đồng ý.

 

Chị hai nói: “Vậy thì ở lại một đêm vậy, dù sao chị cũng không có việc gì.”

 

Sau đó họ nói chuyện về công việc mà chị cả đã tìm được. Bình thường, chị cả Lục tham gia việc hái rau giúp thôn, chị ấy nhanh nhạy nắm bắt thời cơ, ba chị em đều được hưởng lương, và còn được tính thêm điểm công.

 

Chị hai Lục không hiểu về việc hái rau này.

 

Lục Ngọc bèn kể tường tận cho chị ấy nghe mọi chuyện trong nhà nuôi heo, rồi chuyện lều lớn trồng rau trái vụ của thôn trong khoảng thời gian này.

 

Chị hai Lục cảm thán: “Chị mới rời đi chưa bao lâu, sao mọi thứ lại thay đổi đến chóng mặt như vậy?”

 

Buổi chiều là bữa cơm do Lục Ngọc tự tay nấu, món thịt khô hầm cải trắng. Trong nhà chịu chi, nấu một bữa cơm thịnh soạn.

 

Sau khi nấu xong, mùi thơm của cơm, mùi thơm của đồ ăn hòa quyện lại, lan tỏa khắp sân, ngào ngạt cả một góc xóm.

 

Ngay cả hàng xóm cũng tò mò ló đầu nhìn sang.

 

Chị hai ở nhà chồng có mức sống cao hơn ở đây. Nhưng ăn xong lại cảm khái nói: “Đây là cải trắng hầm ngon nhất chị từng được ăn. Thật sự là tuyệt hảo!”

 

Lục Ngọc nói: “Nếu chị thích, ngày mai em lại nấu tiếp cho chị!” Dù sao cải trắng có đầy.

 

Chị hai Lục cười, quả nhiên vẫn là người nhà mẹ đẻ thương yêu chị ấy nhất.

 

Ăn cơm xong, mấy chị em kéo nhau sang nhà Lục Ngọc.

 

Chị hai Lục lại một phen chấn động, không ngờ căn nhà đẹp nhất, khang trang nhất cả thôn lại thuộc về Lục Ngọc.

 

Phạm Khắc Hiếu

Vừa nhìn thấy căn nhà này, từ kiến trúc đến cách bài trí, tuy mang nét hoài cổ nhưng lại tạo cảm giác vô cùng ấm cúng, dễ chịu.

 

Cộng thêm với con mắt thẩm mỹ tinh tường của Lục Ngọc, căn nhà được trang hoàng thêm đôi chút, toát lên vẻ tao nhã, sang trọng hiếm có.

 

Ba chị em ngồi hàn huyên tâm sự tại phòng khách rộng rãi nhất.

 

Lục Bảo cũng theo tới, nhưng đứa nhỏ không thức khuya được, đã ngủ từ sớm.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ba chị em họ cùng nói chuyện.

 

Chị hai Lục nói: “Chị nhớ mọi người lắm!”

 

Nghe vậy, trong lòng chị cả chợt dâng lên nỗi ưu tư.

 

Tuy nói khoảng cách giữa hai thôn không quá xa, nhưng thời đó phương tiện giao thông còn hạn chế, muốn quay về cũng chẳng hề dễ dàng chút nào.

 

Cái cảm giác này, chỉ những người con gái lấy chồng xa như họ mới thấu.

 

Giống như lần này còn may mắn, chị hai Lục quay về còn có nơi để tá túc. Trước đây quay về ngay cả chỗ ở cũng không có, còn phải quay về ngay trong đêm.

 

Lục Ngọc nói: “Vậy thì anh chị chuyển về sống đi, năm sau bên sông sẽ xây nhà mới, tới lúc đó nếu chị về, em sẽ xem xét các chính sách, quy định của thôn xem có cách nào không!”

 

Chị cả cũng hi vọng chị hai Lục có thể quay về, người nhà ở cạnh nhau, chung quy vẫn tốt hơn.

 

Nhưng chị cả suy nghĩ nhiều chuyện hơn, nói: “Liệu mẹ chồng các em có đồng tình không?”

 

Mẹ chồng từ xưa tới nay đều muốn giữ con trai mình kề bên, không muốn chúng tách ra.

 

Chị hai Lục nói: “Mọi người có điều không biết, chồng chị bị tật ở chân, bình thường cũng không làm được việc nặng nhọc gì, chỉ kiếm sống qua ngày bằng nghề may vá. Các anh chị dâu làm nhiều hơn, thành thử trong lòng cũng có phần không vui.”

 

Chị hai ở trước mặt chị em ruột nhà mình thì không có gì giấu giếm.

 

Gia đình chị ấy ở nhà chồng bị xem là gánh nặng, cộng thêm chị ấy còn có hai đứa con trai. Bình thường mẹ chồng nhìn chung vẫn đối xử công bằng, cũng khá chiếu cố.

 

Nhưng tới tuổi bọn trẻ sắp đi học, các chị dâu lại bắt đầu than vãn về sự túng thiếu.

 

Hễ hai đứa con đi học, ít nhất phải lấy ra ba mươi tệ. Trong nhà có thể lấy ra số tiền này, đoán chừng các chị dâu tích tụ không vui, cùng nhau bùng phát.

 

Chồng chị ấy là người tàn tật, bình thường tự trọng rất cao.

 

Lần cãi vã này, khiến trong nhà cũng không được êm ấm.

 

Thực ra chị hai Lục cũng là người chịu thương chịu khó, bị người ta nói là "ăn bám" thì không cam lòng.

 

Chị hai Lục nói: “Nếu trước đây bọn em nói chuyển nhà, chắc chắn mẹ chồng không đồng ý, nhưng bây giờ cãi nhau, có lẽ sẽ dễ nói chuyện hơn.”

 

Dù sao thì làm cha mẹ, không thể làm phật ý những đứa con trai tháo vát kia được.

 

Lục Ngọc vốn tưởng cuộc sống của chị hai không tồi, nào ngờ cũng lắm nỗi lận đận.