Không Là Chính Tuyến, Vẫn Là Của Nhau

Chương 288: Nhà Nào Cũng Có Cuốn Kinh Khó Đọc



 

Cô nói: “Hay là về đó đi, để em xem có thể giúp chị tìm một căn nhà tử tế không.”

 

Chị cả Lục cười nói: “Con bé út nhà mình bây giờ có tài cán lắm, cả trưởng thôn cũng xem trọng em ấy.”

 

Chị hai Lục cũng nói: “Phải đó, loáng một cái, con bé đã yên bề gia thất rồi. Thời gian trôi qua thật nhanh.”

 

Lục Ngọc hỏi: “Anh hai có định liệu gì chưa?”

 

“Cái tính toán của anh ấy càng không đâu vào đâu, muốn lên huyện mở tiệm may vá! Chị thấy cái tay nghề này của anh ấy ở trong thôn thì còn tạm ổn, chứ lên huyện e là chưa đủ sức cạnh tranh.”

 

Anh hai thuộc kiểu người học nghề từ nhỏ, nền tảng tay nghề rất vững vàng.

 

Chỉ e là gu thẩm mỹ có phần lỗi thời, đồ may ra chưa chắc hợp thị hiếu của người ta bây giờ.

 

Lục Ngọc ở bên cạnh góp lời: “Em thấy việc này được đấy chứ, dân thị trấn bây giờ làm ăn khấm khá, chịu bỏ tiền ra sắm sửa lắm!” Đoạn cô lại kể về chuyện mình đang bán rau củ trái vụ.

 

Vốn dĩ chị hai chỉ tiện miệng tìm chuyện phiếm, nào ngờ tối đến, câu chuyện cứ thế mà rôm rả, càng nói càng thêm hào hứng.

 

Chị ấy thật sự cảm thấy chuyện này có hi vọng, nhưng muốn chuyển lên huyện thì tốn kém một khoản, suy cho cùng vẫn là thiếu thốn tiền bạc.

 

Lục Ngọc nói: “Trong tay cha mẹ cũng có chút tiền dành dụm, nếu chị cần một ít, có thể mượn từ chỗ họ. Vạn sự khởi đầu nan, chỉ cần vượt qua được cái buổi ban đầu khó khăn này, rồi mọi chuyện ắt sẽ hanh thông!”

 

Chị hai Lục đáp: “Việc này chị sẽ tính toán kỹ lưỡng, về nhà hai vợ chồng chị sẽ bàn bạc thêm!”

 

Sau đó, chị lại trêu ghẹo: “Thế thằng rể nhà mình đi xa như vậy, con bé không nhớ nó hay sao?”

 

Mặt Lục Ngọc ửng đỏ, như thể bị nói trúng tim đen, cô nàng cứng miệng cãi: “Em có nhớ đâu!”

 

Chị hai Lục còn nói thêm: “Lần trước chị nhìn thấy chồng em, có tướng mạo thật khôi ngô tuấn tú, lại còn là sinh viên đại học nữa chứ!” Nói thật, Lục Ngọc cũng có phần số hưởng.

 

Phạm Khắc Hiếu

Lục Ngọc chỉ "hừ" một tiếng, chẳng nói chẳng rằng.

 

Chị cả nói: “Em ấy xấu hổ rồi!”

 

Mấy chị em cũng không trêu ghẹo thêm nữa.

 

Ngày hôm sau, Lục Ngọc dậy sớm làm bánh chẻo cho mọi người ăn.

 

Hai chị gái đều là người tháo vát, ba người cùng nhau làm, chị hai thoăn thoắt nhào bột, chị cả nhanh tay thái rau, còn Lục Ngọc thì chuẩn bị nhân.

 

Nhân bánh làm từ da heo và cải trắng, sau khi luộc chín, mỗi chiếc bánh chẻo trông tựa như những "nguyên bảo" nhỏ tròn đầy đặn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Chị hai Lục vừa ăn vừa xuýt xoa, nóng hổi mà vẫn cứ gắp liền mấy cái, ngon đến độ muốn nuốt trọn cả đĩa, không thôi.

 

Lục Ngọc nói: “Lần này làm hơi nhiều, lát nữa em mang biếu cha mẹ một ít!”

 

Chị hai nói: “Hôm nay chị về rồi, phải ăn cho đã miệng rồi mới đi!” Chị ấy định về bàn bạc đàng hoàng chuyện lên huyện làm ăn với chồng.

 

Lục Ngọc nói: “Vậy chị cứ ăn cho thỏa thuê. Em sẽ chuẩn bị riêng cho chị một đĩa mang về! Đợi mùa đông, em sẽ gói nhiều một chút rồi cất đông lạnh, đến lúc đó chị cứ đến mà lấy.”

 

Chị hai Lục đã thèm nhỏ dãi, cười nói: “Vì món bánh chẻo này, dù đường xa cách mấy, chị cũng phải quay lại cho bằng được!”

 

Quả không biết Lục Ngọc có bí quyết gì, món bánh thật sự ngon đến khó tả.

 

Bữa sáng cả nhà ăn no căng bụng.

 

Lục Ngọc lau tay, khi tiễn chị về, cô lại rút ra mười tệ, đưa cho chị hai, nói: “Chị hai này, hồi chị cả nằm viện, chị cũng đã bỏ ra không ít tiền. Giờ chị đang lúc ngặt nghèo, đây là chút lòng thành của em.”

 

Chị hai Lục làm sao có thể nhận tiền của đứa em út.

 

Nhưng Lục Ngọc cứ khăng khăng đưa bằng được, chị hai Lục đành miễn cưỡng nhận lấy, nói: “Chị cứ tạm cầm trước, đợi khi nào em cần thì chị sẽ trả lại cho em!”

 

Thấy Lục Ngọc và chị cả có vẻ hơi ủ rũ, chị hai Lục cười trấn an: “Đừng có nghĩ bi quan thế, dù có túng thiếu đến mấy thì nhà họ vẫn còn đó, không đến nỗi trắng tay mà không chia cho mình xu nào đâu.”

 

Sau đó hai chị em gọi xe ngựa, đưa chị hai Lục ra tận đầu làng rồi mới trở về.

 

Chị cả đợi chị hai Lục đi khuất rồi mới thở dài nói: “Đúng là nhà nào cũng có cuốn kinh khó đọc mà em ạ.”

 

Chị ấy hiểu rằng, vợ chồng nào mà chẳng có lúc xích mích, mỗi người khi lập gia đình đều mang theo những suy nghĩ, toan tính riêng.

 

Lục Ngọc nói: “Em mang chút bánh chẻo này sang biếu nhà họ Phó.” Lúc gói, cô đã đặc biệt để riêng ra rồi. So với những người khác, mẹ chồng cô cũng coi như là một người tốt bụng.

 

Vừa nhìn thấy có há cảo, đám trẻ nhà họ Phó đều xúm xít lại, nhao nhao đòi bà Tiêu Thái Liên cho ăn.

 

Bà Tiêu Thái Liên chia cho mỗi đứa một chiếc, số còn lại cẩn thận đặt vào chạn bát, đợi mọi người trong nhà về hết rồi sẽ cùng ăn.

 

Ai cũng biết Lục Ngọc nấu ăn rất ngon, đồ ngon thì không thể ăn hết một mình được.

 

Làm xong xuôi mọi việc, bà Tiêu Thái Liên lại hỏi cô có quen không, có muốn chuyển về đây ở cùng không.

 

Ngay sau đó, nghe tiếng cửa ngoài mở ra, chị ba Phó hấp tấp bước vào, vừa nhìn thấy Lục Ngọc và mẹ chồng, liền cất giọng lanh lảnh: “Mọi người có biết không, con Lục Kiều bây giờ ăn mặc lố lăng lắm đó!”