Chị ba Phó ở nhà Lục Kiều xem trò vui riết rồi thành nghiện, chị ấy nói: “Thật là, Lục Kiều cứ như con nít ranh chơi đồ hàng, nghĩ ra cái gì là làm cái đó.
Sau đó chị ta cảm khái: “May mà chị không có con gái, chứ mà dính phải đứa hồ ly tinh như Lục Kiều, chắc chắn chị phải dạy dỗ nó một trận nên thân!”
So với Lục Kiều, những người khác trong thôn so ra cứ như lũ ngốc vậy.
Cô ta rất thông minh, trước khi chưa kết hôn đã biết cách câu dẫn đàn ông, còn chê chưa đủ, lại còn muốn bồi dưỡng thêm một đám hồ ly tinh non nữa.
Chị ba Phó cảm thán: “May mà lúc đầu chú tư nhà mình không cưới Lục Kiều, nếu không thì trong nhà đã thành cái gì rồi!” Sau đó thân thiết khoác tay Lục Ngọc: “Tối nay ở lại nhà ăn cơm nhé em.”
Lục Ngọc đồng ý ngay, bình thường một mình cô nấu ăn cũng thấy buồn tẻ.
Chị ba Phó vui vẻ nói: “Hôm nay là ngày đầu tiên anh cả đi làm, mới sáng sớm chị cả đã ủ bột rồi, chắc chắn sẽ có đồ ăn ngon.” Quả thật, chị ấy là người rất coi trọng chuyện ăn uống.
Lục Ngọc theo chị ba Phó về nhà.
Chị cả vừa thấy Lục Ngọc liền lén lút nhét cho cô một quả trứng luộc, nói: “Thật sự chị dâu không biết cảm ơn em gái thế nào cho phải.”
Cái lộc làm ăn tốt đẹp này, cứ như thể từ trên trời rơi xuống vậy.
Đương nhiên Lục Ngọc không dám nhận công lao này về mình, cô nói: “Nếu muốn cảm ơn thì chị phải cảm ơn mẹ chứ.”
Chị cả cười đáp: “Ừm.”
Trong nhà đã bốc khói bếp nghi ngút. Hôm nay chị cả tự tay nấu cơm.
Chị ấy đã mang thai, trong nhà không cho chị ấy nấu nướng nhiều, nhưng hôm nay chị ấy vui vẻ lắm, vừa hấp màn thầu, vừa đi chợ mua thêm rau. Chị ba và chị hai đều lo chị ấy mệt mỏi, muốn xúm vào giúp một tay.
Chị ấy còn rất cậy mạnh, không cho ai nhúng tay vào giúp. Hoàn toàn tự mình làm hết, cứ như muốn dùng cách này để bày tỏ lòng biết ơn chân thành nhất.
Mấy chị em dâu thấy vậy cũng không quản nữa, mãi rất lâu sau, anh cả Phó mới trở về.
Cả anh hai, anh ba và mẹ chồng đều xúm lại, vội vàng hỏi han anh ấy có quen việc không.
Trên mặt anh cả Phó lộ ra nụ cười hiền lành, chất phác: “Quen lắm chứ mẹ, bên đó chú Tư làm rất tốt, người ta nể mặt chú ấy nên đều chiếu cố con cả!”
Phạm Khắc Hiếu
Huống hồ công việc làm cổ vịt này cũng đã có quy củ từ lâu. Sáng sớm mang hàng tới, tối lại mang thùng rỗng về, đồ vịt sống đều có người mang đến tận nơi, anh ấy chẳng cần phải động tay vào việc gì thêm.
Anh ấy vốn làm công việc dỡ hàng, hôm nay lại được rảnh rỗi cả ngày.
Vừa quét dọn vừa làm mấy việc vặt vãnh, được mấy đồng chí ở cung tiêu xã khen ngợi vài câu, trong lòng thì tràn đầy sức lực mà lại chẳng có chỗ nào để dùng.
Một công việc tốt đến thế, cứ ngồi đó mà nhận tiền thôi sao.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Anh cả Phó bản tính thật thà, nói chuyện cũng khô khan, nhưng ai cũng có thể nhận ra anh ấy rất hài lòng với công việc này.
Chị cả dùng cánh tay khẽ huých vào anh cả, anh ấy mới thôi không nói nữa.
Quả nhiên, chị hai với chị ba nghe xong đều lộ rõ vẻ ganh tị.
Vốn dĩ chồng họ cũng có thể có được công việc ngon nghẻ như thế.
Chỉ tiếc là không có cái phúc phận này.
Tuy vui mừng cho anh cả, nhưng trong lòng họ cũng không khỏi có chút chua chát.
Cuối cùng vẫn là anh hai phá tan bầu không khí có phần gượng gạo, nói: “Nghe nói chị cả nấu nhiều món tươm tất lắm, hôm nay anh em chúng ta làm vài ly đi!”
Lục Ngọc vội vàng tìm rượu và thịt trong bếp ra.
Bởi vì làm cổ vịt, có đôi lúc cần dùng rượu để khử mùi tanh, cô giấu kỹ trong nhà bếp, người ngoài bình thường khó mà tìm được.
Tiêu Thái Liên biết rượu đắt đỏ, chưa từng cho họ uống.
Nhưng hôm nay mọi người đều vui vẻ, có thể nhấp chút đỉnh cũng chẳng sao.
Chị cả Phó nhiệt tình nói: “Mọi người cứ thoải mái uống rượu, em sẽ làm thêm hai món nữa cho mọi người, một đĩa lạc rang, một đĩa trứng xào ớt!”
Tiêu Thái Liên gật đầu ưng thuận, trong tay bà cũng có tiền rủng rỉnh, sao có thể để mỗi vợ chồng thằng cả bỏ tiền ra mãi được.
Hôm nay chị cả đã tốn không ít rồi, Tiêu Thái Liên bèn gọi đứa cháu trai tới, bảo thằng bé đi mua nửa cây giăm bông, thái thành lát mỏng bày ra đĩa.
Chị ba Phó vào bếp dạo một vòng, lén lút nói nhỏ với Lục Ngọc: “Hôm nay chị cả trút vốn không ít đâu đấy, vừa trứng gà vừa cá kho, tốn ít nhất phải năm tệ.”
Trước đây, người keo kiệt như chị cả Phó đời nào chịu chi tiêu mạnh tay như vậy.
Nhưng chị ba Phó lại ăn bữa cơm thịnh soạn của chị dâu mà lòng không chút áp lực nào, có được công việc tốt như thế, ăn chút đồ ngon của chị ấy thì làm sao chứ?
Anh cả Phó có được công việc này cũng là nhờ mọi người nhường nhịn cả mà.
Chị ba Phó thấy chị cả hôm nay mặt mày rạng rỡ, làm việc cũng không hề kêu ca mệt nhọc, bèn nói: “Chị cả à, em muốn ăn bánh hoa nữa!” Bên trong bánh hoa có phết dầu, càng thơm càng ngon.
Chị cả cười đáp: “Cái con mèo tham ăn này, mai chị làm cho em nhé.”
Lúc này chị ba mới vui vẻ, hôm nay ăn một bữa, ngày mai ăn thêm một bữa nữa mới coi như hoàn vốn!