Chủ nhiệm phụ nữ cũng chẳng buồn chấp nhặt Lục Kiều nữa, trực tiếp quay sang nói với những người đang vây xem xung quanh: “Vậy các cô các cậu thấy họ ăn diện thế này có đẹp đẽ gì không?”
Người xung quanh thi nhau nói: “Đẹp ư? Tôi thấy chẳng khác nào đẹp ma đẹp quỷ!”
“Đây không phải con tôi, nếu không tôi đã đánh gãy chân nó rồi, thật là mất mặt hết cả làng!”
Xuân Hạnh và mấy cô gái kia trang điểm lòe loẹt như thế này vốn đã không ra thể thống gì, lại bị người trong thôn nói thẳng thừng như vậy. Một cô gái trong số đó òa khóc nức nở rồi bỏ chạy mất.
Nước mắt nhòe nhoẹt, dòng phấn đen từ mí mắt chảy dài xuống, trông lại càng thêm nực cười.
Mấy cô gái khác cũng đều vội vàng lau chùi, son môi, phấn má gì đó đều bị chà xát đến lem luốc.
Thế nhưng lấy tay mà chà thì làm sao sạch hết được? Khiến cho vành mắt trông hệt như gấu trúc, còn cái miệng thì lem luốc chẳng ra hình thù gì nữa.
Chủ nhiệm phụ nữ quay sang nói với bác gái Lục: “Sao bà không quản lý con gái mình cho tử tế! Để nó đứng đây làm trò lố lăng, con gái cốt yếu là phải sạch sẽ, giản dị thì mới đẹp!”
Bác gái Lục chỉ biết cúi gằm mặt, xấu hổ không thốt nên lời.
Lục Kiều liếc mắt trừng bà chủ nhiệm phụ nữ một cái đầy vẻ hung hăng, rồi quay phắt người bước vào nhà.
Chủ nhiệm phụ nữ thấy Lục Kiều quả thực chẳng ra thể thống gì, bà ấy vẫn còn phải đỡ lời cho cô ta vài câu, nói: “Con bé này đang mang thai, tính tình có chút thất thường thôi mà!”
Trong đám người, chỉ có Lục Ngọc biết vì sao cô ta lại hành xử trái khoáy đến vậy. Kể từ khi Lục Kiều không lấy Lý Dục Tài như trong kiếp trước, tâm tính của cô ta đã có chút sai lệch, không còn như xưa.
Vốn dĩ có được cơ hội sống lại này, cô ta hoàn toàn có thể có một cuộc đời tốt đẹp hơn người ta gấp bội.
Thế nhưng cô ta từng nếm mùi cuộc sống vinh hoa phú quý kiếp trước, giờ đây chẳng muốn lam lũ chân đất nữa, chỉ một lòng muốn tìm con đường tắt.
Mà trên đời này, nào có chuyện tốt đẹp dễ dàng đến vậy?
Mấy bà thím bu quanh xem náo nhiệt thấy Lục Kiều đã vào nhà, cũng chẳng còn hăng hái nói thêm gì.
Họ thi nhau bàn tán to nhỏ: “Nhất định phải gả cho cái ông xưởng trưởng nào đó, ông ta đã lùn lại còn béo phệ, thêm cả con riêng nữa chứ, sao lại ngu muội đến vậy không biết?”
Sống với một người như thế, tình cảm vợ chồng làm sao mà sâu nặng được.
Hơn nữa, cho dù có gả cho xưởng trưởng đi chăng nữa thì liệu có ra sao? Cuộc sống vẫn cứ phải trôi qua từng ngày, ngày ngày đối mặt với người như vậy, phải chịu đựng đến bao giờ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lục Kiều ở trong nhà, mọi lời ra tiếng vào bên ngoài dĩ nhiên cô ta đều nghe thấy rõ mồn một.
Lục Kiều càng thêm không vui, tức đến phập phồng cả lồng ngực. Ngay cả khi bên ngoài dần im ắng, cơn giận trong lòng vẫn chưa nguôi.
Phạm Khắc Hiếu
Cô ta chỉ cảm thấy ê chề, mất mặt đủ đường trước mặt kẻ thù không đội trời chung là Lục Ngọc, sắc mặt lúc trắng bệch, lúc lại đỏ gay. Bụng dưới cũng đau quặn từng cơn, cô ta ôm chặt bụng, hai hàng lông mày nhíu chặt lại.
Bác gái Lục nhìn thấy bộ dạng này của Lục Kiều, khuyên răn: “Con bé của mẹ à, đừng dày vò mình nữa, đứa trẻ trong bụng mới là quan trọng!”
Sau đó bà lại quay sang nói với con gái: “Con mau chóng sinh nở cho khỏe mạnh rồi về tỉnh mà sống cho đàng hoàng. Ở đây làm gì với lũ người chân bùn này, mấy đứa con gái thối tha đó chẳng biết điều gì đâu.”
Bác gái Lục chỉ mong Lục Kiều dưỡng thai thật tốt là mọi chuyện sẽ đâu vào đó.
Thấy Lục Kiều nhờ người mua quần áo tận Thượng Hải, lại mua thêm đồ trang điểm, tốn hết những hai trăm tệ. Tuy bà ta biết đó không phải tiền mình bỏ ra, nhưng nghe xong cũng thấy tay chân run rẩy.
Về khoản tiền nong, Lục Kiều chẳng hề nghe lời mẹ, lúc nào cũng tiêu pha phóng túng.
Lục Kiều bĩu môi: “Con không muốn ở lại cái thôn này nữa. Họ đều nhìn con bằng con mắt khác, con muốn lên huyện sống, cho dù đắt đỏ một chút cũng không sao!”
Cô ta vốn dĩ mong mẹ mình sẽ hầu hạ cô ta trong cữ, có ăn có uống đầy đủ, lại được gả cho nhà giàu có, tha hồ mà diễu võ giương oai trong thôn!
Ai ngờ những người dân trong thôn này vẫn coi thường cô ta, hoàn toàn trái ngược với những gì cô ta tưởng tượng ban đầu.
Bác gái Lục thở dài: “Đâu phải muốn vào thành phố là dễ dàng như vậy đâu con. Nếu mà dễ, mẹ đã sớm đi rồi.” Giờ muốn vào thành phố sinh sống, phải làm bao nhiêu thủ tục lằng nhằng ở thôn, vô cùng phiền phức.
Bác gái Lục cứ nhắc đi nhắc lại chuyện dưỡng thai.
Lục Kiều có chút ai oán, xưởng trưởng đã mấy ngày không gọi điện thoại cho cô ta rồi. Ngoài miệng Lục Kiều không nói, nhưng trong lòng cũng thấy hối hận đôi chút.
Sớm biết thế này thì đã chẳng về thôn làm gì. Ở tỉnh thành dưỡng sức thì có tiền đâu sợ không thuê được người giúp việc. Giờ này không biết Lưu Đại Quốc đã lén lút đưa mắt đưa tình với mấy con yêu tinh lẳng lơ đó mấy lần rồi!
Lục Kiều vốn nghĩ mình không yêu xưởng trưởng, anh ta có làm bậy bên ngoài cũng chẳng sao.
Nhưng khi mang thai rồi cô mới phát hiện, dục vọng chiếm hữu của mình vẫn còn mạnh lắm. Vốn dĩ đã chẳng tình nguyện gả cho anh ta, vậy mà anh ta còn lăng nhăng bên ngoài, khiến cô cảm thấy mình giống như một trò hề vậy.
Lục Kiều bực bội nói: “Con muốn đi gửi điện báo cho anh ấy, bảo anh ấy mau chóng quay về gọi điện cho con. Con ở đây một ngày cũng không chịu nổi!”
Cô ta vốn dĩ còn muốn làm cho ra ngô ra khoai một trận lớn, nhưng nhìn thấy đám thôn dân ngu dốt này, chỉ cảm thấy mình chẳng thể thi thố tài năng. Đã vậy thì chi bằng về thành phố mà canh chừng chồng.