Phó Cầm Duy đi biền biệt bảy ngày liền.
Tiêu Thái Liên muốn báo tin mừng cho anh. Nhưng thời này cũng chẳng có điện thoại, mà điện báo thì không biết gửi đến tận đâu, bà đành nén tin vui xuống.
Đợi khi Phó Cầm Duy về, Tiêu Thái Liên chỉ cảm thấy như anh đã đi vắng đến bảy năm trời vậy.
Vừa nhìn thấy Phó Cầm Duy, bà liền mắng té tát anh một trận. Tuy Phó Cầm Duy không biết vì sao, nhưng vẫn ngoan ngoãn lắng nghe những lời chỉ trích của mẹ.
Phạm Khắc Hiếu
Sau đó, anh mới mệt mỏi về đến nhà. Phó Cầm Duy đặt những mặt hàng cao cấp như sữa bột, sữa mạch nha, thịt bò mua ở trong tỉnh xuống nền nhà.
Đã nhiều ngày không gặp Lục Ngọc, anh chỉ cảm thấy cô trông tươi tắn hẳn ra, liền ôm Lục Ngọc xoay một vòng.
Trước đây khi ở bên nhau không cảm thấy gì đặc biệt, nhưng từ khi xa nhau chuyến này, Lục Ngọc cũng rất nhớ anh.
Đang muốn nói với anh chuyện mang thai, còn đang loay hoay chưa biết mở lời ra sao, thì đã bị Phó Cầm Duy ôm xoay vòng.
Phó Cầm Duy muốn nhân lúc Lục Ngọc còn đang chóng mặt, cúi xuống hôn cô thật sâu.
Trên chuyến xe lửa về nhà, anh đã chuẩn bị tâm lý vô số lần, nhưng lại bị một tiếng quát của mẹ làm cho giật mình. Tiêu Thái Liên nổi giận: “Sao con lại động tay động chân như vậy chứ?”
Phó Cầm Duy quá đỗi kích động, lâu ngày không gặp Lục Ngọc, lắp bắp nói: “Mẹ…” Lâu rồi không gặp, mẹ anh lại hung dữ đến thế này.
Tiêu Thái Liên mắng: “Con có biết con dâu đang có mang, không thể cứ xoay tới xoay lui như vậy không hả?”
Tiêu Thái Liên vốn định bụng nói riêng với con trai, ai dè tiếng bà lại lớn quá, những người xung quanh đều nghe thấy cả.
Mấy người đứng cạnh nghe thấy, lập tức xúm lại hỏi han: “Hả, Lục Ngọc mang thai rồi sao?”
Phó Cầm Duy sững sờ, sau đó ánh mắt bừng lên vẻ mừng rỡ: “Em mang thai rồi!” Anh thậm chí có chút không quen với tin tức này.
Tuy những người cùng trang lứa với anh, con cái đã biết đi mua nước tương, dầu ăn rồi, nhưng anh chưa từng nghĩ đến chuyện có con.
Anh yêu Lục Ngọc, vừa nghĩ tới trong bụng cô còn có giọt m.á.u của mình, lại càng thêm hồi hộp, phấn khích.
Anh còn chưa kịp tặng Lục Ngọc một bất ngờ, thì Lục Ngọc đã dành cho anh một niềm vui lớn hơn vạn lần.
Trong mắt Phó Cầm Duy sáng bừng lên niềm hạnh phúc khôn tả.
Sau khi Tiêu Thái Liên buột miệng, bà có hơi hối hận. Bà dặn dò mọi người không được nói ra, nhưng cuối cùng chính bà lại là người tiết lộ.
Sau đó, trong nhà liên tục có người ghé tới thăm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ở trong thôn, việc mang thai là chuyện vui lớn, những người đến thăm không bao giờ đi tay không, ai nấy đều mang theo chút quà mọn.
Họ còn lần lượt nói rằng đứa bé trong bụng Lục Ngọc thật có phúc khí lớn, chắc chắn sẽ thông minh, lanh lợi và tương lai rạng rỡ.
Lời nói chẳng mất tiền mua, họ khen không tiếc lời.
Lục Ngọc vốn đã xinh đẹp, từ khi mang thai, khí sắc cô càng tốt hơn, dung mạo lại thêm vài phần tươi tắn.
Lục Ngọc mỉm cười rạng rỡ, bất luận là lời khen gì cô cũng vui vẻ đón nhận.
Phó Cầm Duy nhìn góc nghiêng của Lục Ngọc, anh cố gắng ghìm nén những khát khao trong lòng. Anh chỉ cảm thấy Lục Ngọc sao mà đẹp đến nao lòng, thầm tiếc rằng vừa nãy đã không ôm cô vào lòng một cái cho thỏa.
…
Khi Lục Kiều đi loanh quanh bên ngoài nghe ngóng chuyện Lục Ngọc mang thai, cô ta cũng hùa theo đám đông mà ghé qua xem một chút.
Kết quả vừa nhìn thấy liền tức điên người, hồi cô ta mang thai nào có thấy Lưu Đại Quốc vui vẻ nhìn cô ta như vậy đâu.
Vừa thấy Phó Cầm Duy thật lòng thật dạ vui mừng, cho dù bị người ta trêu chọc, anh vẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y Lục Ngọc không rời, cảnh tượng ấm áp ấy thực sự quá chướng mắt.
Sau khi Lục Kiều gả cho xưởng trưởng Lưu Đại Quốc, trong lòng cô ta ít nhiều cũng có chút hối hận. Nhìn thấy cuộc sống của Lục Ngọc lại bình yên, suôn sẻ đến thế, trong lòng cô ta không khỏi dâng lên sự khó chịu.
Lục Kiều và Lục Ngọc đều là những cô gái nổi tiếng trong thôn, hai chị em tuổi xấp xỉ, khó tránh khỏi bị người ta đem ra so sánh.
Cộng thêm Lục Kiều thường có một vẻ cao ngạo khó hiểu, thế nên mối quan hệ của cô ta trong thôn không tốt đẹp là bao.
Mấy thím xung quanh nhìn thấy cô ta, lập tức nói: “Ối giời, Kiều Kiều đấy ư, cô không vào nhà chơi à?”
Lục Kiều nghe ra lời châm chọc của người khác, cô ta hừ lạnh một tiếng, không nói câu nào, đen mặt về nhà. Về tới nhà càng nghĩ càng tức tối.
Cô ta ném chiếc cặp lồng sắt trên bàn xuống đất, phát ra một tiếng keng lớn.
Bác gái Lục giật mình thon thót, lập tức đi vào.
Người trong thôn đều trân quý đồ đạc, nhìn thấy Lục Kiều làm như vậy, bác gái Lục tức giận: “Đang yên đang lành, con lại ném đồ đạc lung tung gì thế hả?”
Bác gái Lục muốn hàn gắn mối quan hệ với con gái, dù sao thì bây giờ Lục Kiều đã khác trước, nếu hai mẹ con sống tốt với nhau, nói không chừng sau này con gái có thể nâng đỡ gia đình một chút.
Ai ngờ từ sau khi Lục Kiều mang thai, ngày nào tính khí cô ta cũng rất xấu.