Không Là Chính Tuyến, Vẫn Là Của Nhau

Chương 296



 

Nam chính báo hỉ

 

Bác gái Lục bực bội trong lòng. Mang thai bây giờ sướng như tiên, hưởng lộc biết bao, cũng chẳng cần ra đồng làm việc. Sao cô ta còn ngày ngày cứ hậm hực như vậy?

 

Tâm trạng Lục Kiều không tốt, ngày nào cũng cau có. Cộng thêm mang thai khí sắc không tốt, tướng mạo xấu hơn lúc chưa kết hôn nhiều.

 

Bác gái Lục ở bên cạnh nói: “Con xem cái bộ dạng này của con đi, có người đàn ông nào có thể thích con chứ, trông như người mất hồn vậy!” Tính khí nóng nảy, lại tiêu pha phung phí, chẳng chút đoan trang, hiền thục của con gái nhà nông.

 

Bác gái Lục chỉ là buộc miệng nói, nhưng lọt vào tai Lục Kiều lại thực sự chói tai: “Được, bây giờ các người đều xem thường tôi phải không?”

 

Bác gái Lục nói: “Mẹ không có ý đó.”

 

Lòng Lục Kiều chợt chùng xuống: “Các người đều xem trọng Lục Ngọc đúng không? Con nhỏ đó hơn tôi ở điểm nào chứ! Đời sống sung túc của nó bây giờ, tất cả đều là do tôi nhường lại cho nó!”

 

Phó Cầm Duy quả thực là một người đàn ông lý tưởng để kết tóc se duyên. Trước đây Lục Kiều luôn có chí muốn bay cao bay xa, nhưng bây giờ cô ta mới phát hiện mình đã vuột mất người đàn ông tốt nhất cuộc đời.

 

Bác gái Lục nói: “Bây giờ con cũng biết cay cú rồi sao? Lúc đầu mẹ bảo con lấy chồng tử tế, chẳng phải đã tốt hơn bây giờ sao?” Dù cho giờ đây Lục Kiều đã nên duyên với một người có của ăn của để.

 

Người chồng của cô ta thì không còn như xưa, lạnh nhạt vô tâm, chung quy vẫn còn kém cỏi. Chỉ có đàn bà mới thấu hết nỗi thống khổ ẩn sâu đó.

 

Bác gái Lục xưa nay vốn chiều chuộng Lục Kiều, hễ có chuyện nhỏ trong nhà là lại nhượng bộ con bé, thành thử nó ngày càng đ.â.m ra hỗn xược, hở tí là nổi đóa.

 

Ngay cả khi trong lòng có chút hối hận, Lục Kiều vẫn cố chấp không chịu nhận, buông lời ngang ngược: “Con muốn sống một cuộc đời sung sướng, vậy là con sai sao?”

 

Bác gái Lục thấy con bé giận đến lồng n.g.ự.c phập phồng, bèn vội vã khuyên can: “Thôi thôi thôi, thôi đi con, ai chọc giận con à? Mẹ có nói gì con đâu chứ.”

 

Trong lòng bà cũng không khỏi bực dọc. Mấy đứa cháu bên ngoại, rồi cả anh em ruột thịt của bà đều dính vào chuyện rắc rối, bị xử lý nghiêm khắc. Thế nên địa vị của bà trong thôn cũng chẳng còn được như xưa. Về nhà thì bị mẹ chồng giày vò, đến chồng cũng chẳng còn coi trọng bà nữa. Giờ lại phải hầu hạ con gái mang bầu, mà nó cứ dăm bữa nửa tháng lại nổi sùng lên.

 

Bác gái Lục chỉ thấy mình là người mẹ khổ sở nhất trần đời, bèn thẳng thừng nói: “Con đừng có mà không biết điều! Ở được thì ở, không thì biến đi cho rảnh nợ!” Bà muốn hỏi, ngày nào cũng làm ầm ĩ như vậy thì có ích gì chứ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Kể từ ngày Lục Kiều về nhà, ban ngày nhà tổ chẳng còn ai muốn bén mảng. Ai nấy đều sợ chỉ một lời không hợp ý là sẽ bị Lục Kiều bới móc, xỏ xiên. Con bé vốn hiền lành, đôn hậu ngày nào, không hiểu sao giờ lại trở nên khó ưa đến vậy.

 

Lục Kiều nghe vậy, liền bĩu môi đáp: “Ồ, đây đúng là những lời tận đáy lòng của mẹ đó à? Hừ, tôi mà đi rồi, mẹ đừng có mà hối hận!”

 

Bác gái Lục im lặng, hai mẹ con cứ thế giằng co.

Phạm Khắc Hiếu

 

Cổng nhà vẫn mở, từ xa đã thấy chị Lý cái người có tiếng là lắm điều trong thôn đang tiến tới. Đôi mắt ấy vừa liếc qua là biết ngay chẳng có chuyện gì hay ho, chị ta liền lên tiếng: “Ấy chà, hai mẹ con nhà cô lại làm ầm lên rồi sao?”

 

Bác gái Lục vốn chúa ghét hạng người này, cả ngày chẳng làm việc gì ra hồn, chỉ giỏi ngồi lê đôi mách. Bà liền cụt lủn đáp: “Không có chuyện gì cả!” Giọng điệu cứng như đá.

 

Chị Lý quay sang nhìn Lục Kiều, tò mò hỏi: “Chị nghe nói gì chưa, em Kiều…?”

 

Bác gái Lục cứ ngỡ chị ta lại muốn nói chuyện Lục Ngọc có bầu, liền nhíu mày, không để chị ta nói hết câu đã gạt đi: “Thôi thôi, cô đừng có mà dòm ngó chuyện người khác nữa!”

 

Lục Kiều thì như cố tình muốn chọc tức mẹ mình, liền hỏi gặng: “Sao cơ, nghe nói chuyện gì vậy?”

 

Bác gái Lục đột nhiên cắt ngang lời con gái: “Con đã mang bầu thì lo mà dưỡng thai cho tốt đi! Đừng có dính vào mấy chuyện thị phi của người ngoài nữa.”

 

Nhưng Lục Kiều vẫn cứng đầu muốn hỏi cho ra nhẽ.

 

Chị Lý liền nói toạc ra: “Phóng viên Lý đã gửi kẹo mừng đám cưới cho Lục Ngọc rồi!” Chị ta còn bồi thêm: “Lục Ngọc chính là ân nhân cứu mạng ông nội phóng viên Lý đấy! Năm đó nếu không phải con bé Lục Kiều này cứ khăng khăng bám riết lấy người ta, thì đâu có xảy ra chuyện tráo dâu kia chứ!”

 

Chị Lý quả nhiên chẳng có ý tốt gì, còn cố tình thêm mắm dặm muối: “Toàn là kẹo cao cấp thôi nhé, bóc ra bên trong còn có sôcôla nữa đấy!” Người dân quê nào đã từng thấy loại kẹo mừng đám cưới sang trọng đến thế, giấy gói bên ngoài cứ lấp la lấp lánh, trông thật bắt mắt.

 

Năm đó, Lý Dục Tài suýt chút nữa thì bị con bé Lục Kiều này vướng víu vào. Dù nhân phẩm chẳng ra gì, nhưng nó lại tham vọng muốn trèo cao!

 

Lục Kiều sững sờ, hóa ra Lý Dục Tài đã lập gia đình rồi ư? Thoáng chốc, cô ta thấy toàn thân mình rã rời, như bị rút cạn hết sinh lực, khuỵu xuống chiếc ghế bên cạnh.