Mở xưởng, tuy Phó Cầm Duy chưa từng tiếp xúc nhưng anh trời phú cho khả năng tiếp thu nhanh nhạy. Lúc ở xưởng tỉnh, ngay cả xưởng trưởng cũng phải nể phục anh.
Chỉ muốn giữ anh lại làm việc ở đó, đặc biệt là sau khi biết Phó Cầm Duy là sinh viên, thái độ càng thêm trọng vọng.
Xưởng trưởng còn níu kéo anh ở lại thêm mấy ngày, may mà anh đã từ chối.
Nếu không, chắc chắn sẽ bỏ lỡ tin vui Lục Ngọc mang thai, ắt hẳn sẽ hối hận cả nửa đời người.
Phó Cầm Duy khẽ đặt tay lên cái bụng vẫn còn phẳng lỳ của Lục Ngọc, dịu dàng hỏi: “Cũng chẳng biết là con trai hay con gái nữa.”
Chẳng biết Phó Cầm Duy đang nghĩ ngợi điều gì, khóe miệng anh cong lên một nụ cười rất đỗi dịu dàng: “Hay nhất là giống em.”
Lục Ngọc nghe vậy liền nói: “Đương nhiên phải giống em rồi!”
Phó Cầm Duy bèn trêu chọc: “Nếu đứa này mà không giống em, anh sẽ 'đền' em thêm mười đứa nữa.”
Lục Ngọc đỏ bừng mặt, vừa ngại vừa giận nói: “Anh đừng có mà mơ tưởng!”
Buổi tối, Lục Ngọc chỉ ăn vỏn vẹn vài thìa cháo trắng.
Phó Cầm Duy nhìn vợ mà xót ruột: “Hay là anh đi nấu chút gì khác cho em nhé?”
Lục Ngọc lắc đầu nói không cần.
Sau đó Phó Cầm Duy chăm sóc Lục Ngọc nằm trên giường, cô có hơi ngượng nghịu, bởi lẽ lúc này cơ thể cô vẫn chưa nặng nề gì, cứ như cô đang cố tình làm nũng vậy.
Phó Cầm Duy dường như nhìn thấu tâm tư của cô, anh mỉm cười nói: “Anh chăm vợ mình thì có vấn đề gì chứ?” Trong ngữ điệu của anh còn ẩn chứa chút vui vẻ.
Thấy xung quanh không có ai, Lục Ngọc mới dám cất tiếng hỏi: “Anh nhớ em rồi sao?”
Phó Cầm Duy ghé sát bên tai Lục Ngọc, nhẹ giọng thốt lên một câu: “Nhớ lắm! Nhớ em từng giờ, từng khắc.”
Hơi thở ấm nóng của anh phả vào tai Lục Ngọc, mang đến cảm giác dịu dàng và ấm áp lạ thường.
Lục Ngọc vừa mang thai, nằm trên giường cũng không dám cử động mạnh, sợ trở mình sẽ khiến đứa bé trong bụng không được thoải mái.
Cảm giác này thật kỳ diệu, vừa mong chờ lại vừa xen lẫn chút lo lắng, hồi hộp.
Phó Cầm Duy cũng nằm xuống bên cạnh Lục Ngọc, hai tay anh ôm lấy vòng eo mềm mại của cô, kéo cô vào lòng mình, một lần nữa cảm nhận được hơi ấm và sự mềm mại từ cơ thể Lục Ngọc.
Lục Ngọc khẽ hỏi: “Anh thật sự thích em chứ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bình thường cô sẽ chẳng bao giờ hỏi câu này. Nhưng lần này Phó Cầm Duy trở về, đã lâu lắm rồi họ mới được gặp lại. Chẳng hiểu sao, Lục Ngọc lại cứ thế mà thốt ra câu này.
Phó Cầm Duy khẽ ừm một tiếng. Trước đây anh chưa từng nghĩ mình thích điều gì một cách rõ ràng.
Thế nhưng từ sau khi chia xa với Lục Ngọc, chỉ cần nhắm mắt lại là hình bóng cô lại hiện rõ mồn một.
Bảy ngày học tập này, mỗi ngày đều vắt kiệt sức lực của Phó Cầm Duy, sự nỗ lực liều mạng ấy ngay cả Lưu Bàng nhìn thấy cũng phải giật mình.
Thực ra không phải vì anh yêu thích việc học đến mức nào, mà là muốn dồn hết toàn bộ tinh lực vào đó, để đầu óc đừng quá vẩn vơ, đừng quá nhung nhớ đến cô.
Trước đây Phó Cầm Duy chưa từng biết mình lại là một người như vậy.
Khóe miệng Lục Ngọc khẽ nhếch lên một nụ cười, Phó Cầm Duy quay đầu cúi xuống vừa hay nhìn thấy.
Vợ anh vốn đã khiến anh mê mẩn, huống hồ lúc này. Phó Cầm Duy cúi xuống hôn nhẹ lên khóe môi Lục Ngọc, nhưng chỉ hôn khóe môi vẫn chưa đủ thỏa mãn, anh vẫn ôm chặt cô vào lòng, điên cuồng hôn tới tấp một trận, cho đến khi cả hai đều thở dốc.
Phó Cầm Duy có hơi mơ màng, chỉ cảm thấy có một luồng khí nóng nghẹn lại trong lồng ngực, anh cúi đầu nhìn Lục Ngọc, cô khẽ nhắc: “Chưa thể gần gũi được đâu!”
Phó Cầm Duy ho khan một tiếng, giọng khàn đặc: “Anh biết rồi.” Anh cố gắng dằn nén ngọn lửa đang bùng lên trong lòng mình.
Anh rất vui mừng trước sự xuất hiện bất ngờ của đứa bé trong bụng Lục Ngọc, nhưng lại có chút mong muốn được gần gũi hơn với con.
Nhưng anh không nói ra.
Phó Cầm Duy chợt nói: “Khi anh vào huyện đi làm trở về, mình mua một chiếc xe đạp nhé!” Lưu Bàng bảo anh học lái xe, anh cũng định học, nhưng vẫn chưa có tiền mua xe ô tô, thôi thì cứ từ từ, từng bước một.
Lục Ngọc gật đầu: “Được đấy, quả thực nhà chúng ta nên sắm một chiếc xe đạp. Tốt nhất là mua thêm một cái tủ lạnh nữa.”
Cái tủ lạnh trước đó Tiêu Thái Liên đã mang đi rồi, lần này mua cái nhỏ hơn chút, loại hơn trăm lít, đủ cho hai vợ chồng dùng là được.
Phó Cầm Duy lập tức đồng ý: “Chuyện đó cứ để anh lo.”
Phạm Khắc Hiếu
Anh rất có năng lực làm việc, lại còn có một số mối quan hệ riêng nữa.
Đừng thấy Phó Cầm Duy thường ngày ít nói, nhưng khí chất của anh cực kỳ đáng tin cậy.
Chỉ cần anh đã nói, cứ như thể mọi việc anh nói đều nhất định thành sự thật.
Lục Ngọc nằm gọn trong vòng tay anh, gối đầu trên cánh tay rắn rỏi của chồng, chỉ thấy êm ái hơn cả gối bông, chẳng mấy chốc liền chìm vào giấc ngủ.