Không Là Chính Tuyến, Vẫn Là Của Nhau

Chương 297: Lục Kiều đòi quay lại



 

Vành mắt Lục Kiều đỏ hoe, cô ta cứ mãi tự nhủ rằng tuy hai người đã lầm đường lạc lối, nhưng chỉ cần chịu quay đầu, duyên phận xưa kia vẫn có thể nối lại. Huống hồ, đàn ông vốn có tính hay tiếc nuối những gì mình chưa từng có được, xem đó là thứ tốt đẹp nhất.

 

Nhưng nào ngờ, lại nhận được tin Lý Dục Tài đã kết hôn. Lòng chung thủy của Lý Dục Tài như thế nào, cô ta rõ hơn ai hết. Một khi đã lập gia đình, anh ta sẽ chẳng bao giờ ly hôn!

 

Cớ sao hai người họ lại ra nông nỗi này chứ? Lục Kiều bỗng nhiên bật khóc nức nở, chẳng còn giữ chút thể diện nào. Cô ta cứ thế mà gào thét, khóc lóc một cách thảm thiết.

 

Bác gái Lục bực tức, liền xua đuổi chị Lý ra khỏi nhà.

 

Chị Lý thấy đã xem đủ màn kịch, liền vội vã đi tìm người trong thôn mà rỉ rả. Chẳng mấy chốc, cả làng đều biết chuyện Lục Kiều ‘đứng núi này trông núi nọ’ đã yên bề gia thất nhưng lòng vẫn tơ tưởng đến người khác.

 

Hành động của cô ta quả thực khiến dân làng không thể thốt nên lời. Thế mà cô ta còn dám khóc lóc sao, thật không biết xấu hổ!

 

Cô ta đã kết hôn, còn đang mang thai mà vẫn cứ vương vấn tình cũ. Vốn dĩ trong thôn còn có số ít người cảm thấy thương cảm cho Lục Kiều, bởi Lục Kiều là lần đầu lập gia đình, vậy mà lại lấy phải người đã qua một đời vợ, còn có con riêng.

 

Nhưng nhìn lại mà xem, Lục Kiều là hạng người gì! Ngày nào cũng đứng núi này trông núi nọ, rốt cuộc cũng chẳng khá khẩm hơn trước đây là bao.

 

“Tôi nghe người ta nói…” Một thím trong thôn vừa muốn lên tiếng, vừa làm như trộm nhìn trái ngó phải: “Nghe vào tai giữ vào bụng, mấy chị tuyệt đối đừng truyền ra ngoài đấy nhé!”

 

Những người xung quanh đều nói: “Chị cứ nói đi, bọn em giữ kín như bưng à, đâu có phải loại người buôn chuyện đâu.”

 

Thím này lập tức nói: “Tôi nghe người ta đồn mấy tay có tiền thích tìm mấy cô gái trẻ trung, sau khi ở bên nhau, rất nhanh sẽ ruồng bỏ thôi.”

 

“Thật sao? Thế thì quá tệ bạc!”

 

“Nhưng Lục Kiều đã kết hôn rồi mà?”

 

“Kết hôn thì có là gì? Tôi thấy cuộc hôn nhân này chẳng bền đâu!”

 

“Không phải chứ?”

 

Mọi người đồn đoán đủ kiểu.

 



 

Lục Kiều thật sự bị tin tức Lý Dục Tài kết hôn kích động đến tái mặt. Đợi khi bình tĩnh lại, cô ta đỏ hoe mắt muốn vào ủy ban thôn để gọi điện thoại.

 

Cuối cùng mẹ cô ta không ngăn cản, lại cũng không dám ngăn cản, sợ lại khiến người trong thôn chê cười.

 

Vành mắt Lục Kiều đỏ hoe, ai nấy đều nhìn ra được.

 

Có thím nói: “Sao vậy, Kiều Kiều đi đâu thế?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lục Kiều nói: “Tôi đi gọi điện về cho nhà chồng.” Giọng cô ta nũng nịu, õng ẹo đến phát ghê cho những người có mặt ở đó.

 

Lục Kiều vừa đến, đã bị bí thư thôn quở trách, điện thoại là tài sản chung của thôn chứ đâu phải cái giếng mà muốn múc nước lúc nào thì múc.

 

Ai dè Lục Kiều lại òa khóc nức nở, khiến bí thư thôn ngớ người, cũng đành chịu bó tay với cô ta. Gọi điện thoại xong bọn họ liền đi.

 

Mọi người đều bàn tán chẳng biết Lục Kiều đã nỉ non những gì trong điện thoại.

 

Tối đó, mấy bà thím rủ nhau sang hỏi vợ của bí thư thôn.

 

Ngày hôm sau, vợ bí thư thôn lén lút nói nhỏ cho mọi người biết: “Ối chà, con bé nài nỉ chồng nó đón về, mà người ta lại chẳng màng. Nó đành tự đòi về.”

 

Vợ bí thư thôn còn nói thêm: “Lục Kiều đúng là số khổ, nghe đâu có lần gọi điện, đầu dây bên kia còn vọng ra tiếng đàn bà nói chuyện!”

 

Đàn ông mà đã trăng hoa thì có mà trời sập cũng mặc kệ.

 

Lần này Lục Kiều thật sự muốn đi! Sớm tinh mơ ngày hôm sau đã dọn túi hành lý, nhờ người tìm xe đưa ra ga tàu huyện. Cô ta đòi mua vé tàu về, còn nói dứt khoát sẽ không bao giờ quay lại.

 

Lúc Lục Kiều đi, cử chỉ của cô ta trông như hóa dại.

 

Dù cô ta là kẻ hay gây chuyện, nhưng thấy bộ dạng ấy, ai nấy đều sợ cô ta nghĩ quẩn. Thôn đành cho người đánh xe bò đưa cô ta đi.

 

Lục Kiều ra đi chẳng một lần ngoảnh đầu, chỉ có mẹ cô ta đứng tiễn, vành mắt đỏ hoe.

 

Sau khi Lục Ngọc mang thai, rất nhiều người đã tới thăm hỏi.

 

Tiêu Thái Liên ở nhà tất bật nhuộm rất nhiều trứng gà đỏ, làm quà biếu cho bà con lối xóm.

 

Bận rộn cả một ngày, cho tới khi ăn cơm xong xuôi, mọi người mới lục tục về nhà.

 

Trong nhà chỉ còn hai người, Lục Ngọc cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm.

 

Phó Cầm Duy nhìn Lục Ngọc mãi không thôi, trong mắt tràn ngập dịu dàng.

 

Anh ngắm nhìn Lục Ngọc, tuy đã nghe tin từ lâu, nhưng niềm vui bất ngờ này vẫn khiến anh cảm thấy ngây ngất.

 

Má Lục Ngọc ửng hồng, cô khẽ hỏi: “Chuyện trong xưởng thế nào rồi anh?”

Phạm Khắc Hiếu

 

Ánh mắt Phó Cầm Duy quá sâu lắng, Lục Ngọc đành dùng chuyện này để đánh trống lảng.

 

Phó Cầm Duy đáp: “Cũng gần xong rồi, Lưu Bàng đang chạy thủ tục.”