Không Là Chính Tuyến, Vẫn Là Của Nhau

Chương 30: Hắt Nước Bẩn



 

Lâm Mạnh không ngờ hắn ta trốn ở nơi kín đáo như vậy cũng có thể bị tìm thấy, hắn ta đâu biết Lục Ngọc đã xuyên không.

 

Lục Đại Niên quanh năm làm lụng nặng nhọc, thân hình tuy gầy gò nhưng rắn chắc toàn cơ bắp. Giờ đây, lửa giận bùng lên đã biến những nắm đ.ấ.m của ông thành sắt thép.

 

Ban đầu, Lâm Mạnh còn cố gắng chống cự, nhưng bất thành, nhanh chóng bị đè chặt xuống và ăn đòn tới tấp.

 

Chẳng mấy chốc, Lâm Mạnh sưng mặt bầm mũi. Hắn ta định mở miệng cầu xin tha, nào ngờ vừa há mồm ra thì một cú đ.ấ.m đã khiến hắn văng mất một cái răng.

 

Lục Đại Niên đang trong cơn thịnh nộ, gầm lên: “Cho mày chừa cái thói ức h.i.ế.p Ngọc Nhi của tao này!”

 

Lục Ngọc nói: “Cha, đủ rồi.”

 

Lâm Mạnh cũng lập tức nài nỉ: “Đừng đánh nữa mà!”

 

Lục Đại Niên lại giáng thêm một đấm, Lâm Mạnh đau đến mức cảm giác như lục phủ ngũ tạng trong người đều muốn xê dịch. Hắn ta vừa nhe răng ra thì đã động đến vết thương trên mặt, đau điếng.

 

Suốt bao năm qua, hắn ta chưa từng bị đánh thảm hại như thế này. Cứ đà này mà không dừng lại, e rằng thật sự sẽ bị đánh c.h.ế.t mất thôi.

 

Lúc này, Lục Đại Niên thu tay lại, trong mắt Lâm Mạnh thoáng hiện lên một tia phẫn uất. Nhưng khi Lục Đại Niên vừa động tay, hắn ta lại sợ hãi đến mức lăn lộn né tránh, miệng líu nhíu: "Tôi sai rồi, tôi không phải người, tôi là súc vật."

 

Hắn ta nói chẳng rõ lời.

 

Lục Ngọc hỏi: "Rốt cuộc là ai đã xúi giục anh tới đây gây chuyện với tôi?"

 

Lục Đại Niên nhìn Lục Ngọc, ông vẫn chưa hiểu ý cô nói.

 

Lâm Mạnh vốn dĩ không có chút sĩ diện nào, làm sao có thể che giấu cho người khác, liền khai tuột: "Là dì hai của tôi."

 

Câu nói này giáng một đòn nặng nề vào Lục Đại Niên.

 

Dì hai của hắn ta chính là bác gái của Lục Ngọc, là chị dâu của ông, sao bà ta lại có thể nhẫn tâm đến thế?

 

Lục Ngọc cố ý để Lục Đại Niên nghe thấy những lời này. Ông vốn là người thành thật, có phần ngây ngô trong lễ nghĩa, lại rất mực tôn kính người bác gái ấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Đã đến lúc để ông phải dứt bỏ những ảo tưởng viển vông rồi.

 

Lâm Mạnh nhận ra vẻ mặt khó tin của Lục Đại Niên. Bị đánh lâu như vậy, thấy ông như thế, hắn ta có một cảm giác hả hê báo thù: "Dì hai tôi nói, Lục Ngọc đã cướp mất mối lương duyên tốt của em gái Lục Kiều, bảo tôi phải 'dạy dỗ' cô ấy một chút."

 

Mỗi một lời của Lâm Mạnh lại khiến sắc mặt Lục Đại Niên tái nhợt thêm một phần.

 

Là bà ta bày mưu đổi dâu trước, sau khi sự việc bại lộ thì lập tức rụt đầu rụt cổ như rùa, mọi tiếng xấu đều đổ hết lên đầu Lục Ngọc.

 

Âm mưu không thành, bà ta lại còn sai Lâm Mạnh tới quấy rối. Lục Đại Niên nhìn thấy người chị dâu mà ông tôn trọng suốt bao năm qua lại là hạng người như vậy, trong lòng ông bi ai đến tột cùng.

Phạm Khắc Hiếu

 

Lâm Mạnh nhìn dáng vẻ sững sờ của Lục Đại Niên, nói như được lời: "Dì hai tôi bảo, dù sao con nhỏ Lục Ngọc cũng mang tiếng xấu rồi, chẳng ai thèm ngó tới, cái của nhà thì cứ để người nhà hưởng."

 

Lời vừa dứt, Lục Ngọc tiện tay vớ lấy cái chổi, hung hăng quất lên người hắn ta.

 

Toàn thân Lâm Mạnh bị đánh đến bầm dập, kêu rên một tiếng thảm thiết, khiến Lục Đại Niên bừng tỉnh.

 

Lục Ngọc nói: "Dì hai của anh cũng chẳng phải hạng tốt đẹp gì. Đến khi chuyện vỡ lở, bà ta sẽ phủi sạch mọi trách nhiệm, đây đâu phải lần đầu bà ta dùng chiêu này. Nếu không phải do bà ta, anh cũng đâu đến nỗi bị đánh ra nông nỗi này."

 

Lần này đến lượt Lâm Mạnh ngẩn người.

 

Lục Ngọc nói tiếp: "Chính dì hai anh đã chỉ điểm chỗ này cho chúng tôi biết đấy. Bà ta muốn làm ngư ông đắc lợi, còn anh thì đúng là một tên ngốc."

 

Lục Ngọc đã vạch trần trò bôi nhọ trắng trợn này.

 

Dù Lâm Mạnh có thông minh đến mấy cũng không thể biết Lục Ngọc là người xuyên sách, hắn ta chỉ sẽ oán trách dì hai của mình.

 

Cứ để họ chó cắn chó.

 

Lục Ngọc nói xong, liền dẫn Lục Đại Niên rời đi.

 

Lục Đại Niên bước đi loạng choạng, ông thật sự không ngờ người bác gái kia lại xấu xa đến tận xương tủy như vậy.