Lục Ngọc nói: "Trước đây, khi chị cả và chị hai kết hôn, đều là bà nội đứng ra quán xuyến mọi việc, bác gái không nói gì cả. Nhưng khi bà nội đổi được nhà lớn, bà ta cũng nghiễm nhiên được hưởng ké đấy thôi!"
Cô dừng bước chân, nói: "Cha, cha và mẹ đã ra riêng rồi, không cần bận tâm đến suy nghĩ của họ nữa."
Lục Đại Niên nhắm mắt lại: "Phải."
Chuyện này giáng một đả kích quá lớn đối với ông, ông cần một mình yên tĩnh suy nghĩ thấu đáo.
Đợi khi Lục Ngọc và Lục Đại Niên về tới nhà họ Lục, Phó Cầm Duy đã đứng ngoài sân trông ngóng. Nhìn thấy hai người họ trở về, vầng trán đang nhíu chặt của anh mới giãn ra.
Lục Đại Niên thất thần đi thẳng vào phòng.
Phó Cầm Duy nói với Lục Ngọc: "Hai người đã đi đâu vậy? Không phải em bảo ở nhà đợi sao."
Anh sợ hai người này kích động đi tìm Lâm Mạnh. Một mình Lâm Mạnh thì không đáng ngại, nhưng lỡ như hắn ta đang ở chung với đám bạn xấu đó, hai người lại chịu thiệt thì phải làm sao.
Lục Ngọc nói: "Đi dạo loanh quanh thôi. Anh đã nói chuyện với người nhà chưa?"
Phó Cầm Duy nói: “Anh đã nói rồi, ngày mai anh phải đi làm, để một mình em ở nhà, anh không an lòng. Em cứ ở đây đợi anh, anh đi tìm Lâm Mạnh tính sổ.”
Trên gương mặt anh hiện rõ sự lạnh lùng đáng sợ.
Lục Ngọc nhìn thấy vẻ mặt toát ra sát khí lạnh lẽo này của anh, không nhịn được bật cười: “Một sinh viên đại học như anh mà còn biết đánh nhau à? Quả là chuyện lạ.”
Phó Cầm Duy đáp: “Tôi còn có ba người anh trai.”
Con nhà tông, từ nhỏ đã quen đánh đấm. Chỉ là sau này không cần dùng đến, đối với Phó Cầm Duy mà nói, cái tài đánh đ.ấ.m này đã ngấm vào máu, chẳng đời nào mất đi.
Lục Ngọc nói: “Chẳng cần đi nữa đâu, hắn đã nằm đo ván rồi.”
Phạm Khắc Hiếu
Vừa nãy nếu không phải có cô ở đó, cha Lục thật sự có thể đánh c.h.ế.t Lâm Mạnh. Giết người phải đền mạng, vì một thằng khốn nạn như hắn mà lấy mạng đổi mạng, không đáng.
Thư tố cáo của Lục Ngọc đã gửi đi rồi, chuyện chặn đường cướp của này là trọng tội, một khi bắt đầu điều tra, hắn chẳng thể thoát tội, chẳng cần phải nhúng tay vào làm gì.
Phó Cầm Duy hơi lo lắng: “Sao em lại ngang bướng như thế, chẳng phải anh đã bảo em đừng đi hay sao?”
Lục Ngọc vừa đánh người một trận, đang lúc hả dạ, bị Phó Cầm Duy nói như vậy, cô không vui mà đáp: “Tôi là như thế đấy, không phải kiểu con gái dịu dàng thùy mị trong lòng anh đâu. Nếu anh hối hận thì vẫn còn kịp đấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Phó Cầm Duy không ưa cô nói lời chia lìa, anh nhấn mạnh từng lời: “Em với tôi đã bái đường rồi.”
Anh chưa từng trải qua tình cảm, nhưng con người anh vốn trọng lễ nghĩa, đã nhận định là cả một đời.
Lục Ngọc không nói gì.
Đột nhiên nghe thấy tiếng chửi rủa từ bên ngoài vọng vào, chính là bà nội Lục.
Bà ta nghe bên ngoài nói Tiêu Thái Liên đã nhận Lục Ngọc làm con dâu, còn đưa ba trăm tệ đã moi từ tay bà ta cho Lục Ngọc.
Lời này sau khi từ miệng chị ba Phó truyền ra, cả thôn đều biết.
Bà nội Lục ở nhà là người có quyền tuyệt đối, mặc kệ đứa cháu gái nào xuất giá, ba trăm tệ này đều phải vào trong túi bà ta, ai biết đợi cả buổi chẳng thấy đứa nào tới báo cáo với bà ta.
Bác gái Lục ở bên cạnh thêm vào nói bóng nói gió, tiền này chắc chắn là hai vợ chồng Lục Đại Niên đã chiếm mất rồi: “Con Lục Ngọc gây chuyện lớn, nói không chừng chính là muốn lấy ba trăm tệ này.”
Bà nội Lục không nuốt trôi cục tức này, vừa bước vào sân đã mắng xối xả. Quả nhiên thấy Lục Ngọc và Phó Cầm Duy đang đứng trong sân.
Hôm đó, Lục Ngọc dám ở trước mặt mọi người đánh bác gái cô, nhà họ Phó lại còn moi mất số tiền đã vào tay bà ta.
Trong mắt bà nội Lục, hai đứa này chẳng đứa nào ra hồn.
Bà cụ chửi đổng: “Gọi cha mẹ mày ra đây cho tao! Đồ súc sinh đẻ ra nghiệt chủng, không biết hiếu đạo chút nào, nên bị trời đánh!”
Lục Ngọc thản nhiên hỏi lại: “Chó ở đâu sủa vậy?”
Bà nội Lục tức giận nói: “Mày nói ai là chó?”
Lục Ngọc làm bộ vô tội đáp lời: “Tôi cũng có nói bà đâu, sao còn có người tự vơ vào người mà nghe chửi sao?”
Bà nội Lục tức đến run cầm cập: “Loạn rồi! Loạn hết cả rồi!”
Lục Ngọc nói với Phó Cầm Duy: “Chúng ta vào nhà đi. Ngoài sân ồn ào quá, người ta nghe thấy cũng mệt.”
Bà nội Lục hoàn toàn không ngờ có một ngày, bà ta sẽ bị ngó lơ đến thế.