Không Là Chính Tuyến, Vẫn Là Của Nhau

Chương 300



 

Mở Cửa Hàng Bán Rau

 

Đây là lúc củ cải, cải bắp chất đầy kho, mà có được chút rau xanh tươi mát để ăn thì vẫn ngon miệng hơn nhiều so với việc chỉ ăn hai thứ kia.

 

Giờ đây, mọi người mới vỡ lẽ, món nào cũng có thể kiếm ra tiền, ngay cả cải non cũng bán được hai hào một cân, khiến bà con thôn Đại Vũ ai nấy cũng mừng vui khôn xiết.

 

Khi vào nhà lều lớn làm việc, cái họ nhìn thấy không còn là những luống rau củ quả đơn thuần nữa, đó rõ ràng là núi vàng núi bạc.

 

Người trong thôn muốn ăn cũng phải bỏ tiền ra mua. Nhưng giá sẽ ưu đãi hơn một chút so với ở thành phố.

Phạm Khắc Hiếu

 

Chủ nhiệm phụ nữ nói rất vui vẻ, thấy Tiêu Thái Liên và mẹ Lục đều ở đây, bà nói: “Chẳng hiểu sao dạo này tôi cứ thích nhắc đến chuyện nhà lều rau mãi thôi.”

 

Quả tình, nhà lều rau nay đã trở thành tâm huyết, niềm tự hào của bà.

 

Thuở ban đầu là Lục Ngọc kiến nghị làm, những lão giáo sư này cũng đều do cô mời về, càng khiến bà cảm thấy Lục Ngọc có tầm nhìn trông rộng.

 

Nếu là trước đây, ai có thể ngờ được, việc bán rau củ cũng có thể hanh thông, thuận lợi đến nhường này.

 

Chủ nhiệm phụ nữ nói: “Cô thông minh, đứa nhỏ trong bụng chắc chắn cũng thông minh lanh lợi.”

 

Tất cả mọi người đều thích nghe lời khen ngợi, câu nói này của chủ nhiệm phụ nữ khiến cả mẹ ruột và mẹ chồng Lục Ngọc nghe xong đều tươi cười rạng rỡ.

 

Lục Ngọc nói: “Nhưng cũng có một chuyện vẫn luôn canh cánh trong lòng, bán buôn theo cách này cũng không phải là phương án lâu dài.”

 

Chủ nhiệm phụ nữ đang vui vẻ, ai nói vậy bà ấy đều giận, nhưng người nói lại là Lục Ngọc.

 

Chủ nhiệm phụ nữ lập tức sững người: “Sao vậy cô?”

 

Bà ấy không nhìn ra có sự cố gì, mọi thứ vẫn rất tốt, thậm chí còn ngày càng khá lên.

 

Lục Ngọc nói: “Bây giờ đã là cuối thu rồi, qua thêm vài ngày nữa là vào đông, vậy lúc đó bán rau phải làm sao đây?” Bà con nông dân trong thôn đều bảo không quá bảy ngày nữa là tuyết sẽ rơi.

 

Đều là người làm ruộng quanh năm suốt tháng, ai nấy cũng thuộc lòng chuyện xem trời đoán đất.

 

Chủ nhiệm phụ nữ bọn họ chỉ muốn bán hết số rau này trước khi vào đông, không định giữ lâu.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lục Ngọc lại suy tính, rau củ càng vào mùa đông khắc nghiệt lại càng có giá trị.

 

Khi ấy, ngay một chút màu xanh cũng khó mà tìm thấy, những mớ rau tươi bỗng chốc hóa thành món hàng quý giá, được người ta săn đón vô cùng.

 

Chủ nhiệm phụ nữ gật đầu, nói: “Cô nói có lý, vậy thì phải làm sao đây? Sợ rau củ sẽ bị đông cứng hết mất.”

 

Một khi đông lại thì hỏng hết, huống hồ giá của số rau này cũng rất cao, vừa phí của lại tốn công.

 

Lục Ngọc nói: “Hay là chúng ta mở một cửa hàng chuyên bán rau đi thôi!”

 

Như vậy mùa đông có thể đốt lò sưởi, không sợ rau củ bị đông giá nữa.

 

Chủ nhiệm phụ nữ nghĩ ngợi một hồi, rồi nói: “Vậy tôi sẽ đi nói chuyện với chú trưởng thôn một tiếng.”

 

Qua một lúc, trưởng thôn tới.

 

Vốn dĩ Lục Ngọc đang có thai, nam giới như trưởng thôn thường tránh tiếp xúc gần gũi, nhưng chuyện mở cửa hàng bán rau củ lại quá mới mẻ! Trưởng thôn không khỏi tán dương: "Quả nhiên, ở phương diện này thì chỉ có Lục Ngọc là có cái đầu nhạy bén, những người khác đều không thể sánh bằng."

 

Trưởng thôn ngẫm nghĩ: "Mở cửa hàng bán rau sao?" Trước đây ông chưa từng nghĩ thấu đáo về vấn đề này. Theo nếp tư duy cũ, thuê mặt tiền thì rất đắt đỏ, trong khi bán rau củ chỉ thu về được dăm ba đồng bạc lẻ. Nhưng bây giờ đã khác, có một cửa hàng cố định cũng là một ý hay.

 

Trưởng thôn quay sang Lục Ngọc, giọng điệu có chút tin cậy: "Cô có nhắm được chỗ nào tốt không?" Hiện tại, ông ấy dường như đã dần quen với việc dựa vào những ý kiến sắc sảo của Lục Ngọc. Cô thường xuyên đi lại trong huyện, hẳn phải hiểu rõ hơn nhiều so với một người chỉ dăm ba tháng mới ghé qua một lần như ông.

 

Lục Ngọc lấy một tờ giấy, phác họa sơ qua một khu vực: ngay giữa xưởng gang thép và xưởng lò xo, có một dãy nhà trệt nhỏ ngay mặt phố. Nơi đó đã được người dân tự sửa sang thành một khu chợ, cũng có vài cửa hàng tạp hóa nhỏ lẻ. Trước đây, khi Lục Ngọc tới bán rau, cô đã sớm để mắt tới vị trí mặt tiền này rồi.

 

Lục Ngọc trình bày: "Giá thuê cũng không quá đắt, nếu có thể mua lại luôn thì càng tốt! Chúng ta nên tìm một mặt tiền rộng rãi một chút, đến mùa đông đốt lò sưởi, nhiều người vào cũng thấy ấm áp và thoải mái."

 

Trưởng thôn gật gù, rồi lại nảy ra một câu hỏi khác: "Vậy ai sẽ là người đứng ra bán hàng đây?"

 

Chủ nhiệm phụ nữ xung phong: "Tôi sẽ đến đó bán. Nếu mọi việc suôn sẻ, tôi sẽ luôn túc trực ở đó." Bà vẫn tâm đắc với lời Lục Ngọc nói, việc xác định được địa điểm trước là quan trọng nhất, những vấn đề khác đều có thể giải quyết được.

 

Trưởng thôn quyết định: "Vậy tôi sẽ bảo Đại Tráng cùng tôi đi lo chuyện mua mặt tiền!" Đại Tráng là một người thật thà, chất phác, tính tình đôn hậu, lại làm việc rất chắc chắn. Trưởng thôn luôn có ý muốn dẫn dắt, bồi dưỡng Đại Tráng trở thành người kế nhiệm. Rất có thể, Đại Tráng sẽ là trưởng thôn của nhiệm kỳ kế tiếp. Trưởng thôn khá tin tưởng Lục Ngọc, trước đây ông từng nhờ chủ nhiệm phụ nữ ngỏ lời hỏi cô có muốn tham gia vào bộ máy thôn không, nhưng Lục Ngọc đã từ chối. Trưởng thôn đành lùi lại một bước, chọn Đại Tráng.

 

Lục Ngọc đáp gọn: "Được thôi ạ!"

 

Trên mặt trưởng thôn nở nụ cười hài lòng: "Cô nói được là được rồi."