Chủ nhiệm phụ nữ và trưởng thôn cùng nhau ra về, không quên dặn dò Lục Ngọc phải giữ gìn sức khỏe, dưỡng thai thật tốt.
Phạm Khắc Hiếu
Mẹ Lục thấy cô vừa nói chuyện thôn xóm là trở nên mạch lạc, hoạt bát, không khỏi lo lắng nói: "Con vẫn nên tự chăm sóc mình cho tốt đi, đừng quá lao tâm khổ tứ như vậy!"
Lục Ngọc đáp lại: "Phụ nữ ngày xưa mang thai vẫn có thể ra đồng làm việc đó thôi." Cô chỉ động cái miệng, có tính là gì đâu cơ chứ. Họ nghĩ cô quá yếu ớt rồi.
Tiêu Thái Liên cũng tiếp lời: "Cơ thể con vốn đã yếu hơn người khác rồi, vẫn nên nghỉ ngơi cho đàng hoàng." Trong chuyện này, bà và mẹ Lục đã hoàn toàn thống nhất chiến tuyến. Trước khi Lục Ngọc xuất giá, cơ thể cô vốn yếu ớt, hay bệnh vặt, nên ấn tượng của người trong thôn về Lục Ngọc luôn là một cô gái gầy yếu, mong manh. Bây giờ cô lại mang thai, càng phải chăm sóc cẩn thận, tỉ mỉ mới phải.
Chẳng mấy chốc, bên ngoài chợt huyên náo. Tiêu Thái Liên đứng dậy, hỏi: "Có chuyện gì vậy?" Bà định ra ngoài xem sao. Lục Ngọc vốn không thích hóng chuyện ồn ào như thế, nhưng bây giờ mẹ chồng và mẹ ruột ngày nào cũng khuyên cô nằm lì trên giường, khiến cô thực sự không chịu nổi, đành nói: "Con cũng muốn ra xem thử!"
Thế nhưng lại bị mẹ cô ngăn lại.
Tiêu Thái Liên nói: "Mẹ đi!" Sau đó bà nhanh chóng bước ra ngoài.
Trong nhà, Lục Ngọc và mẹ Lục nhìn nhau, mắt đối mắt. Họ nghe thấy tiếng huyên náo ngày càng lớn, giống như đang hướng về phía nhà mình. Sau đó từ xa có tiếng người gọi vọng vào: "Lục Ngọc ơi, có gì mà không ra xem đi kìa!" Lúc này, Lục Ngọc mới bước ra ngoài.
Vừa nhìn thấy, đó là Lưu Bàng đang chở đồ đạc về cho nhà cô. Một chiếc tủ lạnh to sụ, và một chiếc xe đạp mới tinh. Hai thứ này đều là những món đồ lớn, vật phẩm giá trị trong thôn, vậy mà nhà Lục Ngọc lại mua sắm được đầy đủ trong một lần.
Chiếc tủ lạnh mới mua tuy là loại nhỏ, chỉ hơn một trăm lít, nhưng rất tiết kiệm điện, hai người dùng cũng đủ. Nó có màu trắng tuyền, trông vô cùng tinh xảo và hiện đại. Chiếc xe đạp là xe Phượng Hoàng màu xanh da trời, loại khung đôi chắc chắn.
Lưu Bàng xuống xe, cùng Phó Cầm Duy đỡ hai món đồ lớn đặt vào vị trí đã định. Xong xuôi, anh mới đứng thẳng người, nói bằng giọng đầy hào hứng: “Phó Cầm Duy nói chị mang thai rồi, vậy tôi nhất định phải làm cha nuôi!” Anh ta trông còn phấn khởi hơn cả người trong cuộc.
Lục Ngọc nghe vậy liền cười, đáp: “Nhưng anh còn chưa kết hôn, làm cha nuôi làm gì chứ?”
Lưu Bàng khoát tay, tỏ vẻ không cần biết: “Tôi mặc kệ! Dù sao tôi đã chọn xong quà cho con nuôi rồi, việc này nhất định phải làm!” Anh ta chưa từng có kinh nghiệm làm cha nuôi bao giờ, bởi vậy mà lòng dạ cứ rộn ràng.
Lục Ngọc nhìn sang Phó Cầm Duy.
Phó Cầm Duy cũng đành chịu thua trước sự nhiệt tình của Lưu Bàng, quay sang Lục Ngọc giải thích: “Cậu ta đã nài nỉ anh cả ngày nay rồi, anh đâu có ưng thuận đâu!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lưu Bàng vừa nghe Phó Cầm Duy vạch toạc chuyện của mình liền phản đối: “Làm sao? Tôi làm cha nuôi không tốt ư? Tôi còn có thể dẫn dắt cháu nó đi nếm bao nhiêu món ngon vật lạ đấy nhé.” Anh ta lẩm bẩm: “Uổng công quen biết Phó Cầm Duy lâu như vậy, thế mà anh ta lại không chịu cho mình làm.”
Lục Ngọc thấy vậy bèn nói: “Anh muốn làm thì cứ làm thôi.”
Lưu Bàng nghe thế thì vui ra mặt: “Vẫn là Lục Ngọc tốt, còn anh thì dở ẹc!” Nói rồi, anh ta vội vàng hỏi khi nào thì đứa bé chào đời, anh ta còn nóng lòng muốn đến thăm ngay lập tức.
Phó Cầm Duy nói: “Đồ đạc đã đưa đến nơi rồi, cậu về trước đi vậy!”
Phó Cầm Duy và Lưu Bàng đã bàn bạc đâu vào đấy, xưởng do Phó Cầm Duy quản lý mọi việc, còn Lưu Bàng sẽ lo phần kinh doanh và giao thiệp bên ngoài.
Tuy Phó Cầm Duy chưa từng làm xưởng trưởng bao giờ, nhưng bản thân anh lại toát ra một thứ khí chất của người đứng đầu, khiến người ta nể nang.
Lưu Bàng có phần nể nang anh, vốn dĩ còn muốn trò chuyện thêm vài câu với Lục Ngọc, nhưng thấy Phó Cầm Duy giục giã, liền buột miệng rằng anh nhỏ mọn. Chẳng qua chỉ là muốn nói thêm vài lời với Lục Ngọc thôi mà, xem anh ta kìa, ghen tuông đến thế là cùng.
Phó Cầm Duy đáp: “Đâu có!”
Bây giờ xưởng chưa khai trương, có rất nhiều chuyện cần phải làm. Lãng phí thời gian ở đây không hề cần thiết.
Trong lòng Lưu Bàng cũng hiểu rõ, đành phải cáo từ trước.
Anh ta vừa rời đi, dân làng đã túa đến vây quanh Phó Cầm Duy và Lục Ngọc để hỏi chuyện. Tiêu Thái Liên và mẹ Lục vội vã ngăn mọi người lại bên ngoài, mong cho đôi vợ chồng trẻ được nghỉ ngơi đôi chút.
Dân làng muốn nói gì, ai nấy đều biết rõ, chắc chắn là về chuyện Lục Ngọc mới mua nhà, lại sắm thêm hai món đồ lớn, ai nấy đều ngưỡng mộ không thôi. Thậm chí còn có người muốn biết rốt cuộc Lục Ngọc đã kiếm được bao nhiêu tiền.
May mà Tiêu Thái Liên vốn khéo léo giao tiếp với người trong thôn, chỉ đôi ba câu đã khéo léo tiễn mọi người về.
Trong nhà, Phó Cầm Duy nắm c.h.ặ.t t.a.y Lục Ngọc. Tiêu Thái Liên vừa bước vào, định dặn dò con trai dăm ba lời, thì lập tức bắt gặp cảnh con trai đang nắm c.h.ặ.t t.a.y con dâu, không hề buông rời.