Lục Ngọc không biết may vá đâu, thôi đừng nhắc chuyện này nữa.
Phó Cầm Duy cười cười, cũng chẳng làm khó cô nữa, hỏi: “Lưu Bàng hỏi em có muốn lấy thịt dê không?”
Lục Ngọc có phần ngơ ngác hỏi: “Thịt dê gì cơ ạ?”
Phó Cầm Duy đáp: “Lưu Bàng có một người bạn biếu năm con dê. Đã mổ thịt ở lò mổ rồi, anh ấy giữ lại hai con, ba con còn lại để ở đó. Anh ấy hỏi em có muốn lấy một con không, giá sáu mươi đồng!”
Chẳng phải bây giờ sắp đến Tết rồi sao, ai nấy cũng biếu xén quà cáp cho nhau đấy thôi.
Cũng giống như ở trại heo vậy, mỗi năm đều có người tới làm thân. Năm nay giá heo đắt đỏ, người ta bèn biếu trước mấy con dê để lấy lòng, hy vọng lúc cấp phát thịt heo, sẽ được chiếu cố nhiều hơn.
Vùng của họ không có dê núi, toàn là được đưa từ nơi khác đến. Chúng cũng rất béo, sau khi làm thịt xong xuôi, một con dê cũng phải nặng chừng ba, bốn chục cân.
Trọng lượng ấy đều không tính nội tạng và đầu dê, chỉ có thịt dê, đùi dê, sườn dê mà thôi.
Lưu Bàng biết Lục Ngọc khéo léo bếp núc, nên mới hỏi riêng cô.
Tuy giá thịt dê rẻ chát, nhưng người thường đâu dễ mà mua được. Lưu Bàng cũng chưa dám rêu rao ra ngoài, nếu không thì đám bạn chí cốt sẽ kéo đến xin hết!
Mùa đông mà được ăn chút thịt dê hầm thì còn gì ngon bằng.
Lục Ngọc vừa nghe tới thịt dê, đôi mắt liền sáng rực.
Dạo này cô ăn uống đạm bạc quá, vừa nhắc tới thịt dê đã đứng ngồi không yên: “Lấy chứ!” Sáu mươi đồng cho bốn chục cân thịt dê, đúng là một món hời bở tay.
Có thể làm chút thịt dê nướng xiên, dê nhúng lẩu gì đó.
Hơn nữa Lục Ngọc còn có chiếc tủ lạnh con con, ăn không hết thì có thể cất đông dùng dần.
Phó Cầm Duy nói: “Được, ngày mai anh sẽ nói với anh ấy, bảo anh ấy sáng sớm mang tới cho em!” Loại thịt dê này phải đặt trước, làm xong xuôi mới được đưa đi.
Đây là vì Lưu Bàng có mối quan hệ thân thiết với nhà mình nên mới được ưu ái thế này đấy.
Lục Ngọc nói: “Anh giúp em gửi lời cảm ơn anh Lưu Bàng nhé!”
Phạm Khắc Hiếu
Phó Cầm Duy gật đầu.
…
Ngày hôm sau, y như lời hẹn, Lưu Bàng mang thịt dê tới, đã được làm sạch sẽ tinh tươm.
Cũng khiến Lục Ngọc đỡ đi bao công sức.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lục Ngọc nói: “Đợi khi em làm thịt dê nướng xiên, em sẽ gọi anh đến cùng vui!”
Lưu Bàng chưa từng được thưởng thức món nào như vậy, nghe xong liền cười híp mắt. Tuy trong lòng ưng bụng lắm, nhưng ngoài miệng vẫn khách sáo đáp: “Ấy, ngại quá!”
Lục Ngọc đâu lại không hiểu ý anh ấy, lập tức trêu lại: “Thế thì em không gọi anh nữa đâu!”
Lưu Bàng không còn làm giá nữa, chỉ chớp chớp mắt, lộ rõ vẻ mong chờ.
Lục Ngọc chỉ biết cười nói: “Trêu anh chút thôi mà, đến lúc đó nhất định sẽ gọi anh đến!”
“Được!” Lúc này Lưu Bàng mới yên tâm, quả nhiên cứ dè dặt mãi thì không hợp với tính anh.
Lục Ngọc nói: “Phải rồi, tôi muốn mua một cái nồi đồng để làm lẩu dê nhúng, không biết có kiếm đâu ra không nhỉ?” Loại hàng hiếm cao cấp thế này vẫn phải cậy nhờ các mối quen đặc biệt mới mua được.
Lưu Bàng đáp: “Nhà tôi có một cái.” Anh là người vốn thích ăn uống, mỗi lần cha anh đi xa đều mang về cho anh chút đặc sản.
Cái nồi đồng này cũng là cha anh đem về. Nhưng chưa dùng lần nào, Lưu Bàng liền nói: “Nồi đó nhà tôi bỏ không cũng tiếc. Thế này đi, chị mời tôi ăn thịt xiên, tôi tặng nồi cho chị.”
Dù sao anh cũng không dùng, vừa hay tiện tay cho đi.
Lục Ngọc nói: “Vậy thì tôi cảm ơn anh nhé.”
Lưu Bàng vẫn ngại ngùng, nói: “Có gì đâu chứ!” Sau đó anh phóng khoáng khen Phó Cầm Duy, bảo: “May mà có anh ấy đi cùng tôi, chứ mấy cái điều khoản quy tắc giấy tờ văn phòng, đọc vào là đau cả đầu.”
Lần này may nhờ có Phó Cầm Duy, nếu không một mình anh chắc chắn không kham xuể.
Lưu Bàng ngồi chơi một lát rồi cáo từ.
Lục Ngọc xử lý thịt dê, chọn một ít thịt nạc có chút mỡ cuộn thành một cuộn mười cân bỏ đông lạnh, còn lại cũng phân chia cất vào tủ lạnh.
Đợi khi tuyết rơi mà được ăn lẩu dê nhúng thì còn gì bằng, đã lâu lắm rồi cô chưa được ăn món này, nhớ lắm.
Sau đó cô lại ra ngoài mua thêm ít tương vừng, hẹ, tương đậu cay các loại.
Buổi tối Phó Cầm Duy về, mang theo một chiếc nồi đồng sáng loáng tới: “Đây là Lưu Bàng nhờ anh mang cho em đấy.”
Lục Ngọc vừa nhìn thấy đã vui vẻ ra mặt: “Lúc tuyết rơi anh nhất định phải về sớm một chút nhé, chúng ta sẽ ăn lẩu, nhớ mời cả cha mẹ em và mẹ anh nữa.”
Phó Cầm Duy thấy Lục Ngọc phấn khởi, khóe miệng khẽ cong lên nói: “Được thôi, anh nhất định sẽ về sớm.”
Không ngờ ngay ngày hôm sau, hai người đã phát hiện, tuyết đã rơi rồi.