Cùng nhau ăn lẩu
Trong vòng một đêm, cảnh vật đã trở nên trắng xóa một màu, ra ngoài lạnh thấu xương, gió lùa buốt giá vào cổ.
Lục Ngọc nhìn Phó Cầm Duy.
Phó Cầm Duy nói: “Hôm nay anh nhất định sẽ về nhà trước bốn giờ.” Nhưng hôm nay anh có việc phải ra ngoài.
Lục Ngọc hỏi: “Anh đi bằng gì, vẫn đạp xe đạp ư?”
Bên ngoài tuyết lớn, đạp xe đạp cũng rất vất vả.
Phó Cầm Duy nói: “Cố gắng kiên trì hai năm nữa, chúng ta cũng sẽ mua xe thôi!”
Lục Ngọc nói: “Hay là anh đi xe buýt đi.”
Chiếc xe buýt cũ nát ở trong huyện, cửa sổ đều vỡ hết, nhưng dù sao vẫn tốt hơn là đạp xe giữa trời tuyết rét buốt.
Phó Cầm Duy đáp: “Được, anh sẽ đi xe buýt.”
Lục Ngọc tiễn anh ra ngoài cổng, có chút lưu luyến vẫy tay: “Anh về sớm chút nhé!”
Phó Cầm Duy gật đầu đồng ý.
Lục Ngọc nhìn bóng anh đi xa dần, vừa quay người liền thấy chị ba Phó ở bên cạnh.
Trên mặt chị ba Phó mang theo nụ cười trêu chọc, còn bắt chước giọng Lục Ngọc: “Anh về sớm chút nhé?”
Má Lục Ngọc nóng bừng: “Em nào có nói như thế.”
Phạm Khắc Hiếu
Chị ba Phó cười nói: “Biết rồi, hai đứa bây ngày càng tình cảm mặn nồng!”
“Tối nay mọi người đều tới nhà bọn em ăn lẩu nhé.”
Chị ba Phó nghe vậy liền mắt sáng bừng, Lục Ngọc nói thêm: “Cả cha mẹ và chị cả em nữa, đông người cho vui!”
Chị ba Phó nói: “Được thôi, vậy còn cần chuẩn bị gì nữa không?” Vừa nghe Lục Ngọc trổ tài nấu nướng, chị ta biết ngay cả nhà sắp được hưởng phúc ăn rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lục Ngọc nói: “Chị đi cùng em tới lều rau, hái chút rau xanh.” May mà có lều rau, nếu không lúc này chẳng biết kiếm đâu ra rau tươi mà ăn.
Đến lều liền thấy trưởng thôn và chủ nhiệm phụ nữ ở đó.
Trưởng thôn thấy bên ngoài tuyết rơi, thở dài thườn thượt, nhìn thấy Lục Ngọc liền than thở: “May mà có mấy xưởng đã đặt rau với chúng ta, nếu không cũng rất khó bán được hàng.”
Lục Ngọc nói: “Chỉ cần vượt qua được giai đoạn này thì tốt, trời càng lạnh thì rau chúng ta bán lại càng đắt khách hơn.”
Đậu phụ thối chiên giòn không như vậy, ngày thường rảnh rỗi mọi người còn sẵn lòng xúm xít đợi mua, chứ trời trở lạnh thì ai nỡ đứng xếp hàng chờ ăn. Rau củ lại khác, trời càng lạnh người ta càng thèm ăn chút tươi mới.
Trưởng thôn tự an ủi: "Ừm, vạn sự khởi đầu nan mà." Có lẽ trước nay mọi chuyện quá đỗi thuận lợi khiến ông đã lơ là một vài điều. Đến khi khó khăn ập tới, ông bỗng thấy có phần nao núng. May thay, Lục Ngọc vẫn còn ở đây, đưa ra kế sách, tạm thời xem như có thể vượt qua cửa ải này.
Chủ nhiệm phụ nữ ngẩng đầu hỏi: "Các cháu tới đây có việc gì?"
Lục Ngọc đáp: "Dạ thưa chủ nhiệm, chúng cháu đến mua ít rau ạ!"
Chủ nhiệm phụ nữ xua tay: "Mua gì mà mua, cứ vào mà hái đi, khách sáo làm chi."
Lục Ngọc cười nói: "Thế thì không được đâu ạ, việc gì cũng phải có quy củ." Dứt lời, cô tự mình bước vào lều, hái chút rau xà lách, rau thơm cùng vài cây nấm tươi ngon.
Vừa vặn năm cân, trưởng thôn cứ theo giá một hào một cân mà tính, tổng cộng vỏn vẹn năm hào. Số rau này thừa sức cho bữa lẩu tối nay của họ.
Lục Ngọc mang theo mớ rau tươi xanh về đến nhà, liền dặn chị Ba Phó ghé nhà cô chú bên ấy một tiếng, còn phần nhà họ Lục thì cô sẽ tự tay báo tin. Ai nấy đều đang rảnh việc, lại nghe có cỗ bàn nên rất sẵn lòng đến sớm để phụ giúp một tay.
Nhà Lục Ngọc có sẵn một gian nhà ngoài rộng rãi, cùng một chiếc bàn lớn đặt ngay ngắn giữa phòng. Đặt nồi đồng sáng bóng chính giữa, mọi người vừa hay quây quần thành một vòng tròn ấm cúng. Lục Ngọc lấy tảng thịt dê cuộn đông lạnh ra, dùng d.a.o sắc lẹm xắt thành từng lát mỏng tang.
Đây đúng là việc cần sức lực, nên anh Hai Phó nhanh chóng nhận lấy, ôm đồm luôn. Anh ấy quanh năm làm việc đồng áng, tay d.a.o thoăn thoắt, xắt vừa mỏng vừa đều, mỗi lát thịt cắt ra đều tự nhiên cuộn tròn lại thành từng đóa nhỏ xinh. Tảng thịt dê Lục Ngọc chuẩn bị ước chừng mười cân, xắt xong đầy ba đĩa lớn mà vẫn còn dư đến hai đĩa nữa. Thịt chất cao ngất như núi, trông vô cùng thịnh soạn, bắt mắt.
Chẳng mấy chốc, cha mẹ Lục cùng chị Cả cũng đã có mặt. Thằng bé Lục Bảo cứ lẽo đẽo quanh quẩn bên dì Lục Ngọc. Lục Ngọc định đợi đến tối, khi anh Cả Phó và Phó Cầm Duy đi làm về, mọi người sẽ cùng nhau quây quần bên mâm cơm ấm cúng này.
Khách khứa dần đông đủ, người rửa rau, người bày biện, ngay cả Lục Bảo cũng xúm xít phụ xé nấm, không khí thật là rộn ràng. Mâm rau tươi đã rửa sạch bày ra, nhìn thôi đã thấy phong phú vô cùng. Kế đó, Lục Ngọc bắt đầu bày biện các loại gia vị: vừng, hẹ, và hơn chục thứ lặt vặt khác nữa, khiến ai trông thấy cũng phải xuýt xoa khen ngợi.
Chị Hai Phó tấm tắc: "Ôi trời ơi, thế này thì còn gì bằng! Dùng nhiều gia vị đến thế này, chưa ăn mà đã thấy ngon từ trong tưởng tượng rồi." Quả thực, chỉ có Lục Ngọc mới nghĩ ra được cách chế biến món ngon đến vậy, chứ người khác có muốn cũng khó lòng mà gom đủ từng ấy thứ gia vị hiếm có này.
Món chính Lục Ngọc định làm là mì cán thủ công, việc này cô giao lại cho chị Hai Phó đảm nhiệm, ước chừng hơn ba cân mì tươi. Buổi trưa, mọi người sẽ ăn tạm món mì nước thanh đạm tại đây.