Từ sau khi gia đình kiếm được tiền, bà Tiêu Thái Liên không còn bủn xỉn như trước nữa. Bà cũng chi thêm tiền để sắm sửa đồ ăn thức uống đầy đặn hơn trên mâm cơm gia đình.
Nhà họ khác hẳn với nhà người ta, ở nhiều nhà khác mấy chị em dâu vẫn thường đấu khẩu, mẹ chồng con dâu cũng chẳng yên bình.
Còn nhà này thì cực kỳ hòa thuận. Sáng nay, chị ba và chị hai còn giục mẹ chồng Tiêu Thái Liên, bảo bà mang cho Lục Ngọc ít trứng gà, nói rằng hôm qua Lục Ngọc ăn uống không được ngon miệng, cần bồi bổ chút ít.
Ngoài miệng Tiêu Thái Liên nói mọi người đều ăn như nhau, sao lại cứ đòi lấy trứng gà của bà đi bồi bổ, nhưng rồi vẫn lẳng lặng lấy ra hai mươi quả trứng.
Trứng gà bổ dưỡng, con dâu đang mang thai như cô, ăn thêm mấy quả nữa cũng tốt cho cả mẹ lẫn con.
Chị hai và chị ba vừa làm vừa trò chuyện rôm rả, rất nhanh đã rửa sạch bong xoong nồi, bát đĩa.
Sau đó, họ nghe thấy bên ngoài truyền tới tiếng ồn ào, mọi người tò mò không biết đã có chuyện gì xảy ra.
Có người gõ cửa đến thông báo, nói: "Trưởng thôn bảo mọi người ra bãi đập lúa bên ngoài sân kho hợp tác xã."
Tất cả mọi người đưa mắt nhìn nhau, đêm qua tuyết lớn rơi suốt cả đêm. Bây giờ tuyết vẫn còn dày đặc. Mỗi bước chân giẫm lên lớp tuyết dày đều phát ra tiếng kẽo kẹt, giòn tan.
Trời tuyết rơi như thế này mà sao lại gọi họ ra đó nhỉ?
Lục Ngọc nghĩ ngợi rồi cùng mọi người đi theo.
Trước khi đi, Tiêu Thái Liên còn nhân lúc hai con dâu không để ý, lén lút nói nhỏ với Lục Ngọc: "Chỗ mẹ còn để dành cho con một miếng thịt ba chỉ, đợi làm xong việc mẹ cầm tới cho con."
Lục Ngọc nghe xong liền phát thèm, vừa hay trong nhà còn có nồi gang, hầm chút thịt kho dưa chua, món ăn vừa ấm bụng vừa dậy mùi thơm lừng, càng hầm càng đậm đà.
Miếng thịt này chính là phần thịt mà mẹ chồng đã cất kỹ từ đợt mổ lợn ăn Tết. Sau khi chia đi một ít, Tiêu Thái Liên trông chừng số thịt còn lại rất kỹ.
Bình thường bà không cho phép nấu, nhưng Lục Ngọc có thịt dê mà không có thịt heo. Tiêu Thái Liên chuẩn bị cho cô năm ký, cũng đủ cho cô ăn một đợt.
Lục Ngọc nói: "Con cảm ơn mẹ."
Tiêu Thái Liên cười xòa: "Ôi dào, con cảm ơn làm gì."
Gương mặt bà tràn ngập ý cười, bây giờ bà rất yêu thương Lục Ngọc. Lục Ngọc vừa khéo léo lại hiếu thảo, giờ còn đang mang trong mình cốt nhục của nhà bà.
Đúng là hoàn mỹ.
Cùng nhau ra ngoài, Tiêu Thái Liên khoác tay Lục Ngọc, dáng vẻ đó người ngoài nhìn vào còn ngỡ là hai mẹ con ruột thịt.
Tới bãi đập lúa, quả nhiên nhìn thấy trưởng thôn đang đứng trên một bục cao.
Tất cả mọi người đều đã có mặt, có người mặc áo đơn, co ro run rẩy vì lạnh.
Trưởng thôn nói: "Hôm nay gọi mọi người tới là có một chuyện quan trọng!"
Ông vừa dứt lời, mọi người cũng căng thẳng hẳn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Không biết trưởng thôn có chuyện gì, chỉ sợ lại xuất hiện chuyện chẳng lành.
Trưởng thôn nói: "Chúng ta vừa nhận được chỉ thị của cấp trên, Nhà nước đã chính thức bãi bỏ chế độ tem phiếu, xóa sổ hoàn toàn phiếu lương thực!" Lời này vừa dứt, cả thôn xôn xao, ai nấy đều ngỡ ngàng, đây là ý gì?
Người nông thôn xưa nay vẫn sợ hãi sự thay đổi, mỗi lần xảy ra biến động họ lại không biết thế nào mới là tốt, họ thích cuộc sống bình lặng, ổn định, không có gì xáo trộn.
Có người thăm dò hỏi: "Đây là ý gì hả trưởng thôn?"
"Sau này đều không cần phiếu nữa sao?"
Tuy trưởng thôn đã nói rất rõ ràng, nhưng mọi người vẫn không dám tin vào tai mình.
Đã dùng phiếu lương thực mấy chục năm trời, nói không dùng nữa là không dùng nữa sao, trong lòng ai nấy đều tràn ngập nghi hoặc.
Trưởng thôn nói: "Là thật đó! Chuyện lớn đấy!"
Tâm thái của ông cũng giống như thôn dân.
Ngừng dùng phiếu lương thực cũng chẳng biết là chuyện tốt hay chuyện xấu nữa.
Như vậy thì tiện hơn cho rất nhiều thôn dân.
Công nhân được phát phiếu lương thực khá nhiều, nhưng trong thôn thì không mấy ai có. Xưa giờ mua gì cũng cần phiếu, từ bình giữ nhiệt, gạo cơm, thịt thà cho đến những nhu yếu phẩm khác.
Có đôi lúc không có phiếu, chỉ có thể đổi với người khác với giá cao.
Sau này không cần phiếu, chỉ cần có tiền là mua được, đối với người nông thôn mà nói đã tiết kiệm được rất nhiều công sức.
Nhưng hành động này vẫn khiến mọi người khá hoang mang.
"Vậy tôi phải đi mua mấy cân gạo, ít thịt thử xem sao!" Một bà cụ lên tiếng, bà muốn tự mình cảm nhận sự thay đổi này.
“Tôi muốn mua một cái đồng hồ.”
“Tôi muốn mua chiếc đài thu thanh.”
“Không cần dùng phiếu thì quá tốt rồi, chúng ta đợi tuyết tạnh rồi ra ngoài chợ xem sao!” Dù sao thì sau vụ thu hoạch, túi tiền cũng rủng rỉnh hơn, phía lều rau cũng không cần quá nhiều người như trước. Ai nấy đều nóng lòng muốn biết cái tin vui này rốt cuộc có phải là thật không.
Phạm Khắc Hiếu
Thực ra, trưởng thôn đã nhận được chỉ thị mấy ngày trước rồi. Ông đã tự mình suy đi tính lại mấy hôm, mới dám loan tin tốt này cho mọi người.
Nói xong, ông liền dặn dò mọi người giải tán.
Chẳng ai để ý đến nụ cười khe khẽ nở trên khóe môi Lục Ngọc.
Xem ra, kỷ nguyên kinh tế thị trường đã không còn xa nữa rồi.