Đối với dân làng Đại Vũ mà nói, những hạt tuyết lất phất không đáng kể là gì, ai nấy đều muốn rủ nhau ra ngoài dạo chơi một phen.
Có người bị cái lạnh bên ngoài làm co ro, liền mời mọi người túm năm tụm ba về nhà cắn hạt dưa cho ấm.
Hạt dưa trong thôn chỉ có hai loại. Một loại là hạt bí, sau khi gom những hạt bí đã già lại, bỏ vào nồi gang rang khô một chút là có thể ăn vặt được rất lâu.
Còn có người thì tiện tay trồng vài cây hướng dương trong sân nhà mình, khi thu hoạch thì lấy hạt tự rang ăn.
Vừa rẻ lại vừa chẳng tốn công cán gì.
Lục Ngọc thấy Tiêu Thái Liên cùng hai người chị dâu đều đang bị mọi người vây lấy để hỏi han tỉ mỉ về chuyện này.
Thế là Lục Ngọc báo với mọi người rồi lẳng lặng về trước.
Ai nấy đều đang nóng lòng muốn vào huyện mua sắm, chẳng ai để ý đến cô cả.
Nhanh chóng về đến nhà, Lục Ngọc vừa bước tới cổng đã thấy mẹ Lục hớt ha hớt hải chạy ra.
Lục Ngọc hỏi: “Mẹ ơi, có chuyện gì vậy?”
Vành mắt mẹ Lục hơi đỏ hoe: “Con ơi, mẹ có chuyện muốn nhờ!”
Lục Ngọc vội vàng kéo mẹ Lục vào nhà rồi mới hỏi tiếp.
“Rốt cuộc là làm sao vậy hả mẹ? Mẹ cứ từ từ nói, đừng vội!”
Mẹ Lục nói: “Dì Phó Chi của con đang ở Bạch Gia Thôn chịu khổ, chúng ta đón bà ấy về đi. Bà ấy không con không cái, tội nghiệp lắm!” Mẹ nói chuyện này còn úp mở, nhưng Lục Ngọc đã hiểu ngay vấn đề.
Trước đây mẹ Lục với Phó Chi là bạn thân thiết như chị em vậy. Bà cũng chỉ vừa hay tin, mới vỡ lẽ ra Phó Chi đang sống ở Bạch Gia Thôn.
Mấy năm qua bà luôn ngóng trông tin tức của bạn, nhưng mãi chẳng có hồi âm.
Phó Chi ư?
Lục Ngọc ngẫm nghĩ một lát, bỗng giật mình nhớ ra một tình tiết quan trọng trong cuốn sách đã đọc!
Trong sách có nhắc đến việc sau này đôi chân của bà ấy bị cắt bỏ, nhưng sau đó lại trở thành một nữ doanh nhân lừng danh, một huyền thoại thương trường vào thập niên 90.
Mẹ Lục giờ đã khóc nấc lên.
Hồi trẻ, hai người họ chơi với nhau rất thân, nhưng rồi sau đó thì bặt tin nhau.
Mẹ Lục ở trong thôn cũng chẳng có tiếng nói gì, cộng thêm việc luôn bị bên nhà chồng hắt hủi, chèn ép, đời sống riêng vốn đã chẳng lấy gì làm sung túc, bà cũng đành lực bất tòng tâm mà bỏ dở việc tìm kiếm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Song, trong lòng bà vẫn luôn canh cánh.
Nhưng bây giờ đã khác rồi, trại heo mở ra, cuộc sống gia đình dần khấm khá lên, vừa thấy bạn thân một thời vẫn còn chịu cực, bà không đành lòng.
Chuyện xưa dù sao cũng đã qua rồi, giờ chỉ mong đón được người về để cùng nhau sống tốt hơn.
Dì Phó Chi lại không con không cái, không nơi nương tựa, mẹ Lục thật sự sợ rằng nếu cứ để mặc, bà ấy sẽ không qua khỏi.
Hoàn cảnh nơi đó ra sao, dù không đích thân chứng kiến, nhưng họ cũng đã nghe phong thanh ít nhiều.
Lục Ngọc không ngờ dì Phó Chi lại có hoàn cảnh trớ trêu như vậy, đây chính là vị nữ cường nhân tương lai đó.
Cô nói: “Mẹ cứ yên tâm đã, con sẽ vào thôn hỏi han xem sao!”
Bây giờ cô là cán bộ thôn, có chút tiếng nói, hơn nữa thôn họ với Bạch Gia Thôn lại có quan hệ cực tốt, một vài chuyện vẫn có thể thương lượng với trưởng thôn bên đó.
Mẹ Lục nói: “Được, vậy thì nhờ cậy con cả. Con cố sức giúp đỡ, mẹ sẽ chuẩn bị trước ít đồ ăn thức uống, cùng quần áo, chăn đệm cho dì ấy.”
Năm đó khi mẹ Lục kết giao với Phó Chi, dì Phó Chi là người từ thành phố về.
Thường sẽ chia sẻ với bà những món kẹo bánh mà người khác hiếm khi có được.
Ngày trước, khi mẹ Lục còn con gái, chưa về nhà chồng, bà cũng đã chịu không ít ấm ức trong gia đình.
Phó Chi là người bạn tốt nhất trong đời mẹ Lục Ngọc. Bà ấy từng phải sống trong cảnh bữa ăn độn khoai, miếng cơm thừa, quần áo râu ria rách nát, ít khi có được chút may mắn nào trong đời. Giờ đây, Lục Ngọc xem Phó Chi như người thân ruột thịt, quý trọng bà hết mực, thậm chí mong muốn được chịu khổ thay bà.
Lục Ngọc tới tìm trưởng thôn. Ông đang ngồi bàn bạc với bí thư thôn về chuyện hủy bỏ cơ chế tem phiếu lương thực. Nếu thật sự có thể dỡ bỏ, ông cũng có rất nhiều thứ muốn mua, ví dụ như xe đạp; nếu bỏ được cái phiếu xe đạp, ông định tậu ngay một chiếc.
Lúc Lục Ngọc tới, liền nhìn thấy trưởng thôn mặt mày hớn hở nói: “Cô tới đúng lúc.”
Trước đây Phó Cầm Duy làm việc ở cung tiêu xã, nhà họ cũng đã sắm được xe đạp từ lâu rồi.
Phạm Khắc Hiếu
Trưởng thôn muốn biết mua xe đạp như thế nào, liệu có được tùy ý lựa chọn kiểu dáng, màu sắc hay không.
Lục Ngọc, với vẻ mặt đầy ưu tư, nói với ông: “Trưởng thôn, cháu có chuyện muốn thỉnh giáo một chút.”
Trưởng thôn cũng thu lại vẻ hớn hở, trở nên nghiêm nghị, hỏi: “Sao vậy? Cô nói đi.”
Lục Ngọc hỏi: “Chú có biết Phó Chi không ạ?”
Trưởng thôn đáp: “Tôi biết người này. Năm đó suýt chút nữa được điều về thôn ta, sau đó không biết sao lại phân tới Bạch Gia Thôn. Đối với tôi mà nói, những người có lý lịch phức tạp như vậy tới càng ít càng tốt. Không phân tới, tôi cũng lấy làm mừng.”