Không Là Chính Tuyến, Vẫn Là Của Nhau

Chương 312: Gặp được Phó Chi



 

Sau khi Lục Ngọc hỏi thăm, bí thư thôn ở bên cạnh tiếp lời: “Tôi có biết về trường hợp của Phó Chi này.”

 

Sau đó, ông kể rằng năm đó bà ấy tới từ tỉnh thành, tướng mạo xinh đẹp, trong đợt lao động sản xuất đã bị một kẻ bất hảo để mắt tới. Chuyện này ầm ĩ rất lớn, rất nhiều người đều biết, mà kẻ lưu manh đó lại đã có vợ con.

 

Vợ của gã ta đã làm ầm ĩ lên khắp làng trên xóm dưới, một mực gán cho Phó Chi cái tội phá hoại hạnh phúc gia đình. Mọi chuyện bị làm to chuyện, rất ầm ĩ, tuy bà ấy nói không có, nhưng cũng không có ai chứng minh. Cộng thêm hai vợ chồng tên lưu manh đó kẻ tung người hứng. Khi đó nếp sống trong thôn rất nghiêm khắc, việc bị cho là người thứ ba là trọng tội.

 

Lục Ngọc vô cùng phẫn nộ. Cái tên lưu manh và mụ vợ tráo trở này đúng là loại vô liêm sỉ, không chiếm được người ta thì tìm cách hủy hoại danh tiết của người ta, thật quá nhẫn tâm.

 

Lục Ngọc nói: “Vậy bây giờ có thể đón bà ấy về không ạ?”

 

Bí thư thôn nói: “Chắc là được! Chuyện này ông cũng không rõ lắm, nhưng năm đó việc xử lý rất nghiêm khắc.”

 

Lục Ngọc nói: “Vậy cháu vào huyện làm thủ tục một chút.”

 

Trưởng thôn ngẩn người ra hỏi: “Sao cô lại quan tâm đến vậy?”

 

Lục Ngọc nói: “Bà ấy là người bạn tốt nhất của mẹ cháu, cộng thêm không con cái, bình thường cũng không ai chăm sóc, quá đáng thương.”

Phạm Khắc Hiếu

 

Trưởng thôn nghe vậy, cảm động trước tấm lòng nhân nghĩa của cô, viết một tờ đơn, nói: “Như thế này, cô vào huyện tìm gặp đồng chí này!”

 

Các bộ phận trong huyện đều khá phức tạp, ngoài người quanh năm giao thiệp như trưởng thôn, người bình thường thật sự sẽ không biết phải xoay sở thế nào.

 

Lục Ngọc nghe vậy mừng rỡ: “Cảm ơn trưởng thôn.” Cô định mấy hôm nữa sẽ vào huyện một chuyến.

 

Trưởng thôn nói: “Nếu cô làm xong thủ tục cho bà ấy, chắc chắn Bạch Gia Thôn sẽ để bà ấy về.”

 

Lục Ngọc nghiêm cẩn gật đầu, cảm ơn trưởng thôn và bí thư thôn rồi đi.

 

Đợi Lục Ngọc đi, trưởng thôn vỗ đùi cái đét, thốt lên ‘chết rồi’, quên hỏi cô chuyện mua xe đạp, chỉ có thể để lần sau!

 

Tuyết rơi đầy trời, đường núi bị tuyết phủ kín, xe khách không chạy, không thể vào huyện. Nhưng có thể đến Bạch Gia Thôn thăm một chút.

 

Cô cũng quen đường quen lối, rất nhiều người ở Bạch Gia Thôn đều biết cô, vừa nghe nói cô tới tìm Phó Chi, đều nhiệt tình dẫn đường.

 

Trưởng thôn Bạch nghe tin cũng vội vàng tới.

 

Lục Ngọc là người tài giỏi, một phương pháp đậu phụ thối đã giúp thôn họ đổi đời, kiếm lời gấp đôi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lại làm rau củ quả trái vụ cho thôn Đại Vũ, bây giờ thôn Đại Vũ tiết kiệm được biết bao công sức mà vẫn thu về bạc triệu nhờ việc bán buôn rau củ.

 

Trưởng thôn của Bạch Gia Thôn vừa xỏ vội đôi dép đã vội vàng hỏi han tung tích của cô.

 

Dân làng kháo nhau, hình như Lục Ngọc đã đi tìm bà Phó Chi.

 

Nghe đâu bà Phó Chi đã hóa dại, thành ra chẳng ai quanh đó còn muốn đoái hoài đến bà ấy nữa. Chẳng ai muốn trò chuyện cùng người lẩn thẩn.

 

Lần đầu Lục Ngọc trông thấy Phó Chi, bà ấy mới ngoài bốn mươi, bàn tay nứt nẻ vì giá rét, nằm co ro trên một ổ rơm lạnh buốt, tóc tai rũ rượi.

 

Chắc hẳn những năm tháng dài đằng đẵng ở nơi này đã bào mòn bà quá nhiều, gương mặt hằn rõ vẻ tang thương, chỉ nhìn qua thôi đã ngỡ bà đã ngoài sáu mươi.

 

Lục Ngọc khẽ cất lời: "Cháu là con gái của dì Lý Văn Tĩnh."

 

Lý Văn Tĩnh chính là thân mẫu của Lục Ngọc.

 

"Mấy năm qua mẹ cháu vẫn luôn tìm kiếm dì, nào ngờ dì lại ở ngay gần thôn như vậy. Giờ cháu sẽ về lấy một chiếc chăn bông ấm áp và chuẩn bị chút thức ăn cho dì. Dì còn cần gì nữa không ạ?"

 

Vừa dứt lời, dòng nước mắt nóng hổi đã lăn dài trên gò má hốc hác của bà Phó Chi.

 

Chẳng rõ vì lẽ gì, khi thấy Phó Chi nức nở, lòng Lục Ngọc bỗng cảm thấy bứt rứt khôn nguôi.

 

Hoàn cảnh nơi này quả thực quá đỗi tồi tàn, không ai có thể sống nổi.

 

Lục Ngọc nói: "Cháu xin phép về lấy ít đồ dùng cần thiết cho dì trước nhé."

 

Lục Ngọc đi quá vội vàng, trưởng thôn Bạch còn chưa kịp đuổi theo đã thấy cô rời khỏi thôn.

 

Lục Ngọc về đến nhà kể lại chuyện, vành mắt mẹ Lục lập tức hoe đỏ, gương mặt bà tràn đầy vẻ tự trách. Trước đây bà cũng đã từng tìm kiếm rất nhiều, nhưng chẳng thể nào tìm thấy.

 

Ai ngờ Phó Chi lại ở gần đến thế, quả thật là duyên phận trêu ngươi!

 

Lục Ngọc lập tức đi tìm chăn ấm, mẹ Lục cũng lấy mấy chiếc bánh bao đường quý giá không nỡ ăn trong nhà, muốn cùng cô đi theo.

 

Đến nơi, mẹ Lục không kìm được nước mắt, cứ thế tuôn rơi lã chã, miệng không ngừng than trách, nói lời hối hận.

 

Nhìn người thiếu nữ năm xưa giờ đã hóa thành một phụ nữ tiều tụy, già nua, cảnh tượng ấy quả thực khiến người ta thấy nghẹn lòng.