Không Là Chính Tuyến, Vẫn Là Của Nhau

Chương 318



 

Vàng thỏi

 

Năm đó, bà ấy chỉ đưa cho mẹ Lục một viên thuốc vì không đành lòng, nhưng thực ra bà ấy đã giúp đỡ biết bao người khác còn nhiều hơn thế! Vậy mà sau khi bà ấy gặp hoạn nạn, những người đó đều lần lượt tìm cách vạch rõ ranh giới, tránh xa bà ấy.

 

Ai mà ngờ được, mẹ Lục lại kiên trì tìm kiếm bà ấy suốt bao năm. Đúng là thế sự khó lường, gieo nhân lành, gặt quả ngọt lớn đến vậy.

 

Tuy Phó Chi là người ít nói, nhưng bà ấy tinh ý nhận ra, thực chất trong nhà này mọi chuyện đều do Lục Ngọc làm chủ.

 

Rõ ràng Lục Ngọc là người nhỏ tuổi nhất, vậy mà lại là người gánh vác nhiều trọng trách nhất trong gia đình.

 

Tuổi còn trẻ mà đã là cán bộ thôn, chuyện hôn sự của cô cũng đầy sóng gió. Có thể từ một ván bài tưởng chừng đã thua trắng mà lật ngược thế cờ được như bây giờ, thật sự rất tài tình.

 

Huống hồ bây giờ cô còn đang mang thai nữa chứ!

 

Mẹ Lục thủ thỉ với Phó Chi, mong Lục Ngọc có thể sinh được một đứa con trai.

 

Cả đời bà chịu nỗi khổ không có con trai đã quá đủ rồi, bà sợ Lục Ngọc cũng sẽ phải chịu đựng nỗi buồn tủi tương tự.

 

Phó Chi ngồi bên cạnh nói: "Con bé sẽ không đâu."

 

Mẹ Lục sững người, sau đó cũng cảm thán: "Quả thật nó mạnh mẽ hơn em nhiều, sẽ không kém cỏi như em!"

 

Phạm Khắc Hiếu

Phó Chi nói: "Vận may lớn nhất đời này của em chính là có đứa con như Lục Ngọc. Chị cũng có ý muốn nhận con bé làm con gái nuôi."

 

Mẹ Lục nghe vậy, mắt liền sáng rực lên: "Đúng vậy, để nó làm con gái nuôi của chị, thân càng thêm thân!" Bà hận không thể đi thu xếp chuyện này ngay bây giờ.

 

Phó Chi cười nói: "Không vội, sau này cứ hỏi ý của Lục Ngọc xem sao đã."

 

Bây giờ mẹ Lục không sao ngồi yên được, lập tức đi tìm Lục Ngọc để nói chuyện này.

 

Lục Ngọc vui vẻ đáp: "Dạ được ạ!" Sau đó liền đi tới gọi một tiếng: "Mẹ nuôi."

 

Phó Chi không có con cái, những năm qua lại còn bị thương, vốn dĩ không thể sinh nở được nữa. Bà vốn cho rằng cuộc đời mình cứ thế mà trôi qua, nào ngờ ông trời không bạc đãi bà, còn ban cho bà một đứa con gái nuôi hiếu thảo.

 

Nhất thời sắc mặt Phó Chi cũng bắt đầu hồng hào trở lại, bà mừng rỡ đáp lời Lục Ngọc: "Đây!"

 

Lục Ngọc nói: "Sau này mẹ cứ sống ở đây, vừa hay hai chúng ta nói chuyện còn có thể giải khuây."

 

Mẹ Lục nhìn Lục Ngọc và Phó Chi, trong mắt tràn ngập niềm vui. Bà dừng một chút rồi nói: "À đúng rồi, nghe nói đã hủy bỏ phiếu rồi, em nhờ người mua sữa bột. Chị uống một chút, thứ đó bổ dưỡng lắm!" Bà cũng không biết người đi mua đã về chưa nữa.

 

Bà định đi xem thử.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Mẹ Lục vừa đi, trong nhà chỉ còn lại Phó Chi và Lục Ngọc. Phó Chi nói: "Tiểu Ngọc, con giúp mẹ một chuyện."

 

Nói xong, bà lấy từ trong túi đựng đồ cũ rách ra hai vật nặng trịch, trông hệt như gạch, đưa cho Lục Ngọc.

 

Đây là thứ mà bà ấy luôn mang theo bên mình suốt bao năm qua.

 

Mọi người cứ ngỡ bà ấy điên rồi, lại coi gạch là bảo bối.

 

Lục Ngọc sững sờ!

 

Phó Chi cầm xẻng nạy mạnh vào khối gạch, nhìn thấy phía trên khối gạch vốn xám xịt lại ánh lên sắc vàng nhàn nhạt.

 

Phó Chi nói: “Đây là vàng thỏi, độ thuần không cao, ước chừng chỉ được năm mươi phần trăm! Con vào huyện, tìm thợ rèn đúc thành vàng bánh, sau đó đem đến tiệm vàng bán lấy tiền, rồi giao lại cho mẹ. Giờ mẹ không ra ngoài được.”

 

Lục Ngọc sững sờ, thầm nghĩ, thảo nào sau này Phó Chi lại trở thành một nhân vật có tiếng tăm như vậy. Hóa ra, bà ấy vẫn luôn có một chỗ dựa vững chắc. Trọng lượng của hai khối vàng thỏi này phải ngót nghét ba cân.

 

Chỉ riêng hàm lượng vàng ròng đã ngót nghét một cân rưỡi. Bây giờ vàng có giá bảy mươi tệ một gam, tương đương với con số năm mươi hai nghìn năm trăm tệ.

 

Người trong thôn có vắt óc suy nghĩ cũng không thể ngờ được, bên trong khối gạch xám xịt tầm thường kia lại ẩn chứa vàng.

 

Thời này, nhà ai có một nghìn tệ đã được coi là nhà giàu rồi.

 

Thậm chí còn chưa từng nghe nói nhà nào có trên chục nghìn tệ.

 

Phó Chi chỉ cần ra tay đã có hơn năm mươi nghìn. Lục Ngọc sửng sốt, không ngờ Phó Chi lại tin tưởng cô đến vậy. Lục Ngọc hơi e ngại: “Số tiền lớn như vậy…”

 

“Không sao, bây giờ mẹ không ra ngoài được!” Phó Chi nói, vốn dĩ chi phí sinh hoạt hằng ngày cũng không ít.

 

Bà ấy vốn dĩ đã từng tuyệt vọng, nhưng từ khi bác sĩ nói chân của bà ấy có hy vọng hồi phục, lập tức thắp lên cho bà ấy niềm hy vọng mới.

 

Phó Chi nói: “Mẹ sẽ không để con thiệt thòi đâu, sau khi bán số vàng này đổi lấy tiền mặt, hai chúng ta mỗi người một nửa!”

 

Tức là mỗi người sẽ có hơn hai mươi nghìn tệ.

 

Lục Ngọc nói: “Không cần cho con, con giúp mẹ thôi.”

 

Lục Ngọc thừa hiểu không thể để lộ khối tài sản này. Một khi tin đồn lan ra, chắc chắn họ sẽ không giữ nổi số tiền này.

 

Chắc chắn sẽ kéo theo không ít phiền phức rắc rối.