Ngày hôm sau, sau khi đợi Phó Cầm Duy đi, Lục Ngọc mới vào huyện tìm đến một người thợ rèn lành nghề.
Những người thợ rèn kim loại này, trông bề ngoài chẳng khác gì những người thợ rèn sắt bình thường, không hề có vẻ gì nổi bật.
Nhưng trên thực tế, nhà họ nhiều đời làm nghề này, nghe nói đã có tiếng tăm từ bao đời nay.
Người thợ nhìn thấy cũng ngơ ngác, không thể ngờ bên trong hai khối gạch này lại ẩn chứa cả một bí mật động trời.
Tuy nhiên, người làm nghề luôn có quy tắc của riêng mình, người thợ không hề tò mò dò hỏi thêm, lặng lẽ tinh luyện thành những thỏi vàng óng ánh, màu sắc vàng ròng vô cùng bắt mắt.
Hơn nữa, hai khối cộng lại quả thực cân được đúng một cân rưỡi. Có thể thấy người thợ này chân thật giữ chữ tín, không hề tư túi chút vàng nào.
Lục Ngọc mang toàn bộ số vàng này đến tiệm vàng để đổi thành tiền mặt.
Chủ nhiệm tiệm vàng cũng kinh ngạc không kém, cả đời này ông ta chưa từng được đổi một món hời như vậy, nhưng lại vô cùng háo hức muốn thực hiện giao dịch này. Bởi lẽ, giá vàng nhập vào tỉnh đã là bảy mươi hai tệ một gam, trong khi ông ta chỉ mua của Lục Ngọc với giá bảy mươi tệ. Tính ra, ông ta có thể kiếm lời hơn một nghìn tệ.
Một món hời lớn như thế này, có thắp đèn lồng cũng chẳng tìm ra đâu.
Lục Ngọc bỏ số tiền khổng lồ đó vào trong túi, cảm thấy nặng trĩu tay chân. Suốt dọc đường, cô cứ thấp thỏm lo âu, dè dặt từng bước, nhìn ai cũng như muốn cướp giật, sợ người khác phát giác điều bất thường mà giở trò.
May mắn thay, dạo này trời se lạnh, thêm vào đó, mọi người trong huyện đều đang xôn xao bàn tán về chuyện hủy bỏ tem phiếu, nên chẳng mấy ai để ý đến cô gái nhỏ bé mang theo món tiền lớn này. Lục Ngọc cuối cùng cũng về đến nhà an toàn, lập tức đem toàn bộ số tiền đó giao cho Phó Chi.
Phó Chi muốn chia nửa với cô, nhưng Lục Ngọc không nhận, ngại ngần nhận số tiền lớn như vậy, dù sao cũng chỉ là một việc cỏn con.
Phó Chi thấy cô thực sự không muốn lấy, bèn nói: “Thế này đi, con cũng đừng khước từ nữa, mẹ sẽ giữ phần tiền lẻ, còn tròn mười nghìn tệ này là của con. Con đã cứu mạng của mẹ, mạng sống của mẹ chẳng lẽ lại không đáng giá nổi mười nghìn tệ này sao?”
Thấy Lục Ngọc vẫn còn do dự, Phó Chi vội vàng bổ sung thêm một câu: “Nếu con không nhận, mẹ sẽ giận lắm đấy!”
Thấy bà ấy đã nói như vậy rồi, Lục Ngọc đành miễn cưỡng nhận lấy, trong lòng vẫn không khỏi cảm thấy bồn chồn, bất an, bèn nói: “Nếu sau này mẹ có bất cứ việc gì cần đến con, cứ việc dặn dò nhé!”
Phó Chi nói: “Được.”
Bà ấy vô cùng hài lòng về cô con gái nuôi này. Chứng kiến Lục Ngọc đối diện với số tiền lớn mà vẫn giữ được sự bình thản, có thể thấy cô là một người có tâm trí vững vàng, ý chí kiên định và phẩm chất đáng quý.
Lục Ngọc cầm trên tay mười nghìn tệ mà cứ ngỡ như không chân thực. Tim cô đập thình thịch, thầm mắng mình đúng là không có tiền đồ, trước đây cũng từng thấy qua số tiền lớn rồi, sao giờ vẫn còn căng thẳng đến vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mười nghìn tệ quả thực là một món tiền khổng lồ. Ví như xưởng thực phẩm của Lưu Bàng và bạn bè, chỉ cần khoảng hai mươi nghìn tệ là đã đủ chi trả toàn bộ chi phí giai đoạn đầu rồi.
Nếu dùng để mua nhà, ít nhất cũng có thể tậu được hai mươi căn nhà cấp bốn.
Phó Chi thực sự quá phóng khoáng, vừa ra tay đã là một khoản tiền lớn đến thế.
Với số tiền này, Lục Ngọc nhiều lần muốn trả lại cho Phó Chi, nhưng bà đều không đồng ý: “Con cứ giữ lấy tiền, muốn mua gì thì mua.”
Bà ấy đã trải qua quá nhiều chuyện, tiền bạc so với mạng sống vốn chẳng là gì cả.
Phó Chi nói xong, có vẻ hơi buồn ngủ.
Lục Ngọc vừa thấy sắc mặt bà hơi uể oải, biết bà còn phải sắp xếp cất giữ số tiền mặt này, liền chu đáo nói: “Vậy mẹ nghỉ ngơi trước đi ạ.”
Lục Ngọc cũng mang mười nghìn tệ rời đi, cất số tiền ấy vào ngăn bí mật trong tủ quần áo.
Phạm Khắc Hiếu
Đồ gia cụ cũ ngày xưa thường có những chi tiết đặc biệt, tuy ngăn bí mật trong tủ không có sẵn tiền, nhưng nó lại rất tiện lợi để Lục Ngọc cất giữ tài sản của mình.
Một lát sau, mẹ Lục mang túi lớn túi nhỏ tới. Vừa đến, bà đã muốn vào phòng Phó Chi thăm hỏi.
Mẹ Lục không kín miệng như Lục Ngọc, bà mà biết có nhiều tiền như thế chắc chắn sẽ không giữ được bí mật. Lục Ngọc liền gọi mẹ Lục sang một bên, nhờ bà nhào bột giúp mình.
Cô định lát nữa sẽ hấp mấy cái màn thầu mềm mại cho mẹ nuôi Phó Chi.
Màn thầu mềm, dễ tiêu hóa, lại là loại tinh bột tinh mễ có dinh dưỡng nhất.
Mẹ Lục hiếm khi thấy Lục Ngọc nhờ vả mình, cũng không bận tâm đến việc thăm Phó Chi nữa, vội vàng rửa tay rồi theo cô vào bếp.
Lục Ngọc lặng lẽ thở phào một hơi.
Trong bếp, mẹ Lục có chút ngượng ngùng nói: “Nếu nhà mình rộng rãi hơn, đón mẹ nuôi Phó Chi của con về ở thì tốt quá!”
Hai vợ chồng trẻ bọn họ đang ở riêng, Lục Ngọc lại mới mang thai, trong nhà khi không có thêm một người lớn tuổi thì sợ là sẽ không tiện.
Lục Ngọc cười nói: “Bà ấy là mẹ nuôi của con, ở chỗ con chẳng phải là hợp tình hợp lý nhất sao.” Cần gì phải phân biệt rạch ròi đến thế.