Không Là Chính Tuyến, Vẫn Là Của Nhau

Chương 32: Cha Là Được Nhặt Về



 

Lục Đại Niên nói với vợ ông chuyện của Lâm Mạnh, hắn đến gây sự là bởi vì chị dâu sai khiến. Hai người đều hơi kinh ngạc, đang lúc này, nghe thấy bên ngoài lại vang lên tiếng chửi mắng của bà nội Lục.

 

Họ vội vàng bước ra, Lục Đại Niên hỏi: “Mẹ, mẹ tới đây làm gì?”

 

Câu nói này khiến bà nội Lục lập tức giận tím mặt: “Mày nói gì? Tao là mẹ mày, tới nhà con trai là chuyện đương nhiên!”

 

Nghĩ tới hôm đó, Lục Đại Niên quỳ lạy lia lịa dưới đất, khiến người làm mẹ như bà ta bị người đời dè bỉu, lửa giận cũng dâng lên.

 

Bà nội Lục chỉ vào mặt Lục Đại Niên mà mắng: “Xem mày nuôi dưỡng ra cái đồ hỗn hào này, vừa nãy còn dám mắng tao là chó. Có đứa con gái vô lương tâm như thế này, chẳng trách bọn mày không sinh được con trai!”

 

Lục Đại Niên nghe những lời cay nghiệt từ mẹ ruột, tức đến nỗi đôi môi mấp máy không nói nên lời.

 

Lục Ngọc đứng một bên, nhìn cái bộ dạng đắc ý hả hê của bà nội Lục, liền cất tiếng: “Cha ơi, cha là con được nhặt về phải không?”

 

Quả thực, bà nội chẳng hề coi cha con ông ấy ra người.

 

Cái sự nhu nhược của mẹ Lục đã ăn vào m.á.u thịt nhiều năm, nhưng người tử tế đến mấy cũng có điểm giới hạn. Thấy bà nội Lục chửi mắng cả cháu gái lẫn con trai ruột mình, mẹ Lục rốt cuộc không nín nhịn được nữa: “Mấy chục năm nay, mẹ không hề thương Đại Niên lấy một chút nào sao?”

 

Bà nội Lục bĩu môi khinh miệt: “Tại sao anh trai nó thì sống khấm khá, còn nó lại nghèo khó, ấy là do bản thân nó chẳng có bản lĩnh gì.”

 

Bà ta tuyệt nhiên chẳng hề nhắc đến chuyện năm đó khi ông cụ qua đời, bà ta đã gần như đuổi cả nhà Lục Đại Niên ra khỏi cửa, mọi của cải đều dồn hết cho con trai cả. Ngược lại còn đổ lỗi cho đứa con út không có lấy một chút bản lĩnh.

 

Bà nội Lục mắng nhiếc một hồi lâu, rồi mới chợt sực nhớ ra mục đích chính mình đến đây. Bà ta hỏi bằng giọng hách dịch: “Ba trăm tệ đâu?”

 

Lục Đại Niên ngạc nhiên đáp: “Ba trăm tệ nào?”

 

Bà nội Lục giật giọng: “Sính lễ nhà họ Phó đó! Số tiền này nhà họ Phó đã thu lại từ tay tao, vậy chẳng phải là tiền tao đưa cho bọn mày sao? Tại sao không mang sang đây cho tao?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lục Ngọc bị cái giọng điệu hùng hổ, trơ tráo của bà ta chọc cho bật cười thành tiếng: “Làm gì có tiền. Mà cho dù có, cũng tuyệt nhiên không đưa cho bà.”

 

Trong nhà Lục Ngọc nghèo đến nỗi ngay cả một bát gạo cũng chẳng có, thế mà chẳng thấy bà ta ngó ngàng giúp đỡ lấy một lần. Ngược lại, hễ cứ đến đợt chia lương thực, chia tiền là bà ta lại mò đến để bòn vét cho bằng được.

 

Bà nội Lục nghe vậy, liền rống lên: “Được lắm, bọn mày lấy tiền của tao mà không đưa trả, là muốn ép c.h.ế.t cái thân già này hay sao!” Nói đoạn, bà ta liền ngồi phịch xuống đất, vừa vỗ đùi bành bạch vừa la lối mắng chửi om sòm.

 

Trước đây, Phó Cầm Duy đã từng gặp bà nội Lục mấy bận, ban đầu còn tưởng chỉ là một bà lão hiền lành chất phác. Thế nhưng giờ nhìn bộ dạng này, mới thấy bà ta thực sự là một người tinh quái, giỏi giang chuyện gây rối.

 

Phạm Khắc Hiếu

Lục Ngọc đã sớm dùng số tiền đó để đổi lấy lương thực cho cả nhà rồi. Đến tay mẹ Lục, giờ chỉ còn vẻn vẹn một trăm bốn mươi tệ ít ỏi. Cả nhà còn phải trông cậy vào đó để xoay sở qua ngày, làm sao có thể đưa hết sạch sẽ? Số tiền ấy là tiền sinh nhai của cả gia đình.

 

Lục Ngọc thẳng thắn đáp: “Đây là sính lễ nhà họ Phó dùng để cưới vợ, dựa vào lý lẽ gì mà bà đòi đưa cho bà? Lẽ nào bà là người gả đi sao! Vả lại, chúng ta đã ra riêng, không còn chung đụng gì nữa.”

 

Những tiếng cười khúc khích chế nhạo bắt đầu vang lên từ đám đông vây quanh.

 

Lục Ngọc thoáng thấy, không ít người dân trong làng đều bị cảnh tượng bà nội Lục vừa khóc vừa làm loạn hấp dẫn kéo tới. Đúng lúc đó, họ lại nghe được lời Lục Ngọc vừa nói với bà ta, không khỏi bật cười.

 

Mấy người dân quanh đó lên tiếng khuyên nhủ bà nội Lục: “Thím Lục ơi là thím, sao thím cứ mãi tính toán chi li, đôi co với con bé Lục Ngọc và gia đình nó thế?”

 

Bởi thấy bà tuổi tác đã cao, nên mọi người xung quanh dù có chút khó chịu nhưng khi nói chuyện với bà vẫn giữ ý, khách sáo.

 

Bà nội Lục nghe vậy liền đanh giọng đáp: “Nhà họ Phó đưa cho chúng nó ba trăm tệ sính lễ, vậy mà chúng nó lại nuốt riêng, độc chiếm lấy số tiền đó! Số tiền đó vốn là tiền nhà họ Phó đã lấy từ tay tôi ra mà! Ấy là tài sản của tôi! Chúng nó nuốt chửng ba trăm tệ của tôi rồi mà còn không cho tôi cất tiếng nói sao? Trên đời này làm gì có cái lý lẽ nào như thế này?”

 

Lục Ngọc lạnh lùng nói, giọng cô ấy như chìm hẳn vào bóng tối của sự thật: “Ban đầu nhà họ Phó vốn là đưa tiền sính lễ cho các người, nhưng chẳng phải bà tự cho mình là thông minh, đổi mất cô dâu Lục Kiều đó sao? Vậy thì số tiền này dĩ nhiên phải tính toán lại rồi. Nói cho cùng, đây là cái nghiệp bà tự mình gây ra, có lẽ nào lại đổ hết lên đầu cha mẹ tôi được chứ?”

 

Bà nội Lục tức đến mức mặt mày tím tái, la lối: “Con tiện nhân mày! Chính là bản thân mày không biết giữ mình, bám riết lấy nhà họ Phó!”

 

Lục Đại Niên rốt cuộc không chịu nổi nữa, ông cao giọng: “Mẹ! Lục Ngọc là đứa trẻ mẹ đã tận mắt nhìn lớn lên từ bé tới giờ. Con bé luôn hiền lành, thành thật và giữ bổn phận nhất nhà!”