Chị ấy có tật, càng nhiều người nhìn thì càng hưng phấn, liền nói: “Chuyện nhà chị Cả đó, không phải anh Cả thay thế vị trí công tác của Cầm Duy sao?”
Khi đó chị ấy còn hơi bất mãn, cả nhà đông con trai như vậy, sao lại để anh ấy nhậm chức vụ này chứ?
Nhưng hết cách, ngay cả chồng mình cũng ủng hộ, mấy chị em họ cũng ngại bới móc.
Thêm nữa, chị Cả bình thường vẫn khéo léo chiều chuộng họ bằng những món ngon, lâu dần mọi người cũng xuôi lòng.
Dù sao họ cũng đâu phải người không biết phải trái.
Chị ba Phó kể: “Chị cả nhà bên không biết từ đâu nghe được tin, lập tức tìm tới chị ấy, nói muốn bỏ hai mươi đồng để mua lại cái chân công việc này cho cậu em trai ruột. Cậu em ấy khó tìm được mối, mong mượn cái chân công việc này mà kiếm được một cô vợ ưng ý!”
Cung tiêu xã nào phải nơi người thường có thể dễ dàng đặt chân tới, chỉ cần có thể vào đó, các bà mai mối đều sẽ giẫm nát bậc cửa nhà để dạm hỏi.
Đương nhiên chị cả không chịu. Nếu không phải chị ấy đang mang thai, chiếm chút ưu thế, thì cái chân công việc này chưa chắc đã đến lượt anh cả. Huống hồ, hai mươi đồng nghe thì nhiều, nhưng lương tháng ở đó cũng đã hai mươi đồng rồi, ai lại thèm hai mươi đồng bạc đó chứ. Dù chị cả có lòng muốn tiền, thì mẹ chồng Tiêu Thái Liên cũng không phải hiền lành gì, tuyệt nhiên sẽ không đồng ý với chị ấy.
Chị ba Phó ra mặt coi thường những người họ hàng bên nhà mẹ ruột của chị cả.
Lục Ngọc hỏi: “Vậy sau đó thì sao ạ?”
Phó Chi và mẹ Lục ở bên cạnh cũng lắng nghe chăm chú. Chị ba đáp: “Thì ở nhà làm loạn lên chứ sao!”
Phạm Khắc Hiếu
Nào có ai cam tâm dâng con gà mái đẻ trứng vàng cho kẻ khác bao giờ. Đằng nhà mẹ chị ấy vốn không nên khơi mào chuyện này mới phải.
Chị ba Phó lại nói: “Em kết hôn muộn nên rất nhiều chuyện em không biết. Chị nghe nói, năm ấy, khi anh cả sang hỏi vợ, bên nhà họ còn đòi những hai lần sính lễ cơ đấy! Cuối cùng không biết đã giải quyết như thế nào.”
Nếu mà đã dạm hỏi xong xuôi rồi lại không thành hôn, thì cả đời chị cả coi như lỡ làng duyên phận mất rồi.
Lục Ngọc không rõ chi tiết bên trong, chẳng trách sao chị cả lại một mực nghe lời mẹ chồng đến vậy. Thì ra là trong lòng vẫn mang nỗi hổ thẹn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bây giờ nhà mẹ chị cả thấy con gái đã sinh hai đứa cháu trai cho nhà họ Phó, trong bụng lại còn đang mang một đứa nữa, liền cảm thấy chị ấy là “người có công lớn” nên bắt đầu bàn điều kiện.
Mẹ Lục nói: “Làm bậc cha chú mà không đứng ra khuyên răn, lại còn khích bác khiến gia đình bất hòa, thật chẳng ra thể thống gì!”
Chị ba Phó đáp: “Bác tưởng ai cũng sáng suốt được như bác sao, trong thôn này, những người lớn tuổi hồ đồ chẳng thiếu đâu.”
Chị ba Phó ra vẻ đắc chí, bởi lúc chị ta còn ở nhà mẹ ruột rất được cưng chiều, gả về nhà chồng cũng không phải chịu khổ gì. Bình thường có thể nói chuyện tán gẫu, trong số đám chị em bạn bè đó của chị ta, chị ta là người có số sướng nhất, gả vào nhà tốt nhất, đi đâu cũng được nở mày nở mặt.
Nghe chị ba kể xong, Lục Ngọc nói: “Hay là mình qua xem thử xem sao?” Nghe chị ba nói, bên đó vẫn còn đang ầm ĩ.
Lục Ngọc vừa muốn đứng dậy, liền bị chị ba Phó kéo lại: “Y da, cục cưng bé bỏng của chị, bây giờ em đang mang thai, tuyệt đối không được ra ngoài! Lỡ xảy ra chuyện gì, chị nào dám gánh vác trách nhiệm!”
Sở dĩ chị ta không đi giúp mẹ chồng là vì biết một mình bà có thể xử lý được.
Lục Ngọc gật gù, rồi bảo: “Vậy chúng ta cùng xuống bếp nhào bột làm màn thầu đi!” Nhà họ Phó hôm nay ầm ĩ thế kia, đoán chừng cũng chẳng còn bụng dạ nào mà nấu nướng, cô định tiện tay giúp một bữa.
Nghe vậy, chị ba Phó liền mừng ra mặt: “Chị đây là thợ nhào bột cừ khôi nhất đó nha!” rồi thoăn thoắt bắt tay vào việc.
Nếu không làm gì, chị ta cũng ngại ngần mà dùng bữa. Cứ động tay động chân một chút, ngược lại thấy mình cũng có ích.
Họ nhào bột đợi bột nở, sau đó còn phải nhào lại một lần nữa, đợi bột "thức", nói chung là ngon tuyệt.
Chị ba Phó tấm tắc khen: “Thật không biết màn thầu này của em làm kiểu gì, mềm xốp như mây, lại thơm lừng mùi bột gạo.” Cả nhà ai nấy đều mê mẩn món màn thầu do Lục Ngọc hấp.
Mẹ chồng Tiêu Thái Liên thường chẳng cho Lục Ngọc đụng vào thau bột, sợ mọi người ăn đến c.h.ế.t mê c.h.ế.t mệt, thì cái túi tiền của bà già này khổ sở mất thôi.
Chị ba Phó lại thở dài: “Ước gì ngày nào cũng có thịt mà ăn thỏa thích thì hay biết mấy.”
Lục Ngọc liền nói: “Hay là thế này, em sẽ thưa với trưởng thôn, xin phép cho mỗi nhà được nuôi thêm một con gà.” Dẫu sao thì nuôi hai con cũng là nuôi, thêm một con cũng chẳng dư dả hay thiếu hụt bao nhiêu. Đến lúc ấy, nhà nào cũng có thêm chút lộc làm ăn. Gà vừa đẻ trứng, lại vừa có thịt để bồi bổ, đúng là thứ mà cả thôn ai nấy đều yêu thích.