Chị ba Phó nói: “Thật sự được vậy sao? Liệu có ổn thỏa không đây?”
Trước đây cũng có người muốn đề xuất chuyện này, nhưng cấp trên không đồng tình, bảo rằng tất cả đều sống cuộc đời đại tập thể, đâu thể tính toán chuyện riêng tư. Lâu dần, chẳng ai dám đả động đến nữa.
Lục Ngọc nói: “Bây giờ khác rồi, quốc gia đang khuyến khích mọi người bắt đầu sáng nghiệp, nếu không thì trong thôn cũng đâu lấy ruộng canh tác ra xây lều rau!”
Trong lòng cô hiểu rõ, bây giờ chẳng qua là khởi đầu, sau này chính sách sẽ ngày càng cởi mở hơn.
Chị ba Phó nói: “Nếu thật sự có thể, vậy thì cả thôn này đều phải đội ơn em đấy, Lục Ngọc ạ!”
Cả thôn cũng từng rất muốn nuôi heo, nhưng hầu hết đều nuôi hoài chẳng lớn, lại tốn kém. Nuôi gà thì khác, dân trong thôn ai cũng có kinh nghiệm chăn nuôi.
Mà việc này lại dính dáng đến quyền lợi sát sườn của từng nhà, Lục Ngọc nói: “Rồi mai mốt em sẽ trình bày với bác trưởng thôn một tiếng!”
Chị ba Phó vừa nghe Lục Ngọc sẽ đi nói chuyện với trưởng thôn, mặt tươi rói như hoa.
Ai mà chẳng biết Lục Ngọc là người được trưởng thôn coi trọng nhất hiện giờ. Nếu cô có thể lên tiếng, chuyện này chắc mẩm đến tám chín phần thành công. Ngay cả cô chủ nhiệm phụ nữ cũng nói, bây giờ trưởng thôn chỉ răm rắp nghe lời Lục Ngọc thôi.
Lục Ngọc nói: “Để hôm khác rồi em sẽ đi gặp bác ấy.”
Chị ba Phó liền hối thúc: “Em mau đi đi, kẻo để lâu lại quên mất thì phí!”
Nếu thật sự được, chắc chắn nhà họ sẽ nuôi được đến ba con gà. Bây giờ u chồng không còn giống ngày xưa, một cái trứng gà cũng phải giấu giếm kĩ càng.
Phạm Khắc Hiếu
Bây giờ đã khá hơn nhiều, có trứng gà thật lòng dám chia cho cả nhà ăn.
Bình thường họ không ăn được đồ ngon gì, trứng gà chính là thứ tốt nhất.
Lục Ngọc ngẫm nghĩ một lát cũng thấy có lý, trước khi đi còn thông báo với Phó Chi và u Lục một câu.
U Lục lại có vẻ lo lắng: “Đừng có làm chuyện không đâu nữa!” Con người bà hay sợ sệt, gặp phải chuyện gì cũng không muốn dính dáng.
Phó Chi lại đứng về phía Lục Ngọc nói: “Nên nói chứ, đây là đấu tranh cho quyền lợi chung của cả thôn mà.”
Lục Ngọc cũng quyết định đi, u Lục thấy mọi người đều ủng hộ, bà cũng chẳng dám trái lời.
Sau đó Lục Ngọc tìm gặp bác trưởng thôn, nói chuyện này với ông.
Trưởng thôn nói: “Mỗi nhà thêm một con gà cũng được! Nếu cấp trên có xuống kiểm tra thì cứ làm thịt mà ăn.”
Nhưng Lục Ngọc biết, cấp trên vốn sẽ không kiểm tra mỗi nhà nuôi bao nhiêu gà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hơn nữa có nuôi nhiều nhặn gì đâu, chỉ là mỗi nhà thêm một con.
Điều này cải thiện đáng kể đời sống của thôn, trứng gà luôn là thứ hiếm hoi nhất đối với mọi người.
Lục Ngọc nói: “Chú cứ đi nói với dân trong thôn đi, chắc chắn họ sẽ vui lắm đó.”
Trưởng thôn nói: “Thôi việc này cứ để cô nói với dân làng đi!” Ông đã rất nhiều lần được thơm lây không ít phúc lộc từ cô, giờ ông đã là vị trưởng thôn được nể trọng nhất trong mấy đời.
Ăn quả nhớ kẻ trồng cây, ông cũng giúp Lục Ngọc nâng cao thân phận một chút.
Mỗi lần Lục Ngọc có sáng kiến hay ho nào cũng đều nói với ông.
Lúc này, trưởng thôn Bạch bên kia đố kỵ ra mặt, ao ước có một nhân tài giống như Lục Ngọc.
Ông ta còn nói muốn Lục Ngọc sang làm cán bộ phụ nữ ở thôn họ, bảo rằng một mình kiêm nhiệm chức cán bộ phụ nữ cho cả hai thôn thì tương lai càng rộng mở.
Nhưng Lục Ngọc lại khéo léo từ chối, bây giờ cô còn đang mang thai.
Ngày dự sinh rơi vào tháng sáu năm sau, hơn nữa sức khỏe Lục Ngọc lại vốn dĩ hơi yếu, việc mang nặng đẻ đau càng thêm mệt mỏi.
Huống hồ một người ngoài thôn như cô mà tới quản lý công việc của một thôn khác, ắt sẽ sinh ra đủ thứ chuyện rắc rối.
Người khác sẽ soi mói, xét nét từng li từng tí cách đối xử không công bằng của cô với hai thôn.
Lục Ngọc kiên quyết từ chối chuyện này.
Trưởng thôn nói: “Tôi biết cô sẽ từ chối mà, ông già kia vẫn chưa chịu bỏ cuộc, bảo tôi cứ thử hỏi qua loa thôi, sau này tôi cũng sẽ có lời từ chối thẳng thắn với ông ta.”
Lục Ngọc vừa đi khỏi đã được rất nhiều người hỏi có phải thật sự có thể nuôi ba con gà không. Họ đều nghe được từ chỗ chị ba Phó.
Lục Ngọc nói: “Đúng vậy, nhưng là nuôi riêng lẻ từng nhà.”
Dân làng chẳng ai câu nệ mấy chuyện ấy, chỉ cần được phép nuôi là mừng rồi. Cả thôn đều tấm tắc khen Lục Ngọc, nói cô ấy đúng là biết lo nghĩ cho lợi ích của bà con.
Tin tức về việc được phép nuôi gà con nhanh chóng lan truyền, nhận được sự hưởng ứng nồng nhiệt của toàn thể bà con trong thôn.
Đề nghị này quả là mang lại lợi ích sát sườn cho mọi nhà. Mua một con gà con chẳng tốn bao nhiêu, lại là một khoản đầu tư nhỏ mà chắc ăn.
Chẳng cần chăm bẵm cầu kỳ gì, lớn lên nó sẽ đẻ trứng, đến mấy dịp Tết thì có thịt mà ăn.
Dân làng ai nấy đều cảm kích tấm lòng của Lục Ngọc.