Không Là Chính Tuyến, Vẫn Là Của Nhau

Chương 323: Đại Biểu Thôn



 

Trước đây, những lời khen Lục Ngọc tiền đồ xán lạn đa phần chỉ là khách sáo. Trong thâm tâm, ai cũng nghĩ cô ấy dù sao vẫn còn trẻ người non dạ. Nhưng giờ đây, mọi người đã hoàn toàn tâm phục khẩu phục cô.

 

Chẳng mấy ai lại tận tâm lo nghĩ cho lợi ích của bà con như vậy. Phải nói, chỉ có Lục Ngọc mới làm được, nào là lều trồng rau trái vụ, giờ lại cho phép bà con nuôi gà. Thấy rõ ràng cuộc sống trong thôn cứ thế mà tốt lên từng ngày.

 

Mấy chị em phụ nữ trong thôn lại tụ tập, tíu tít bàn tán: “Mấy chị xem cái Bạch Gia Thôn ngày trước oai phong lẫm liệt cỡ nào, đến máy kéo cũng mua được, vậy mà bây giờ thì sao? Cứ rảnh là lại sang thôn mình dòm ngó!”

 

“Thôn mình có lều rau, còn bên họ đất đai màu mỡ đấy, nhưng không có chuyên gia thì cũng bằng không.”

 

“Nghe đồn các giáo sư đều do Lục Ngọc mời về đấy nhé, ây dô, nếu mà bảo tôi đi nói chuyện với mấy vị học giả ấy, chắc tôi sợ c.h.ế.t khiếp mất!”

 

“Nếu chị giỏi giang như thế thì chị đã làm cán bộ rồi còn gì.”

 

“Cũng chẳng biết cái thai của Lục Ngọc là trai hay gái nhỉ? Sau này tôi tính tặng cho cháu chút quà.”

 

Giờ thì họ cũng nhận ra, Lục Ngọc đúng là có số sướng, nếu cô ấy làm ăn phát đạt, chắc chắn sẽ không quên dẫn dắt bà con mình đâu.

 

Người khác chen vào nói: “Cái này còn phải nói à, tôi đã sớm chuẩn bị rồi, đợi khi đứa nhỏ chào đời sẽ may tặng mấy bộ quần áo bé xíu.” Mấy thứ này chẳng tốn bao nhiêu vải, mà lại khiến người mẹ vui lòng.

 

“Phải là loại vải bông mềm mại ấy, chứ thân thể của đứa bé mới sinh mỏng manh lắm.”

 

“Tôi biết rồi!” Mọi người tấm tắc cảm thán, nói đứa nhỏ này đúng là có phúc lớn, được nằm trong bụng Lục Ngọc. Chứ đám trẻ khác trong thôn, đứa nào đứa nấy cũng mặc lại đồ cũ, có được bộ quần áo mới toanh đúng là chuyện xa xỉ không tưởng.

 

Nghe thấy thế, những người khác cũng đều nảy ý định may vá cho đứa bé ít đồ, dù gì thì phụ nữ trong thôn ai cũng khéo tay hay làm.

 



 

Tối hôm đó, trưởng thôn và chủ nhiệm phụ nữ ngồi ở nhà mình, bàn chuyện: “Đầu óc của Lục Ngọc thật sự rất nhanh nhạy, tháo vát!”

 

Hồi trước, Lục Ngọc ở thôn chẳng có tiếng tăm gì mấy.

 

Vậy mà bây giờ, trưởng thôn rất mực tin tưởng Lục Ngọc, có đôi lúc đã định liệu sẵn mọi việc rồi mà vẫn muốn bàn bạc với cô ấy.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Rõ ràng Lục Ngọc còn rất trẻ, nhưng ông lại cảm thấy cô ấy là người hiểu biết mọi lẽ.

 

Nghe chủ nhiệm phụ nữ nói vậy, trưởng thôn gật gù tán thành: “Đúng thế thật!”

 

Cái đề nghị của Lục Ngọc thật khéo léo, để mỗi nhà nuôi thêm một con gà. Như thế, nhà nào cũng có thể có thêm một chút lộc.

 

Chủ nhiệm phụ nữ còn tấm tắc khen Lục Ngọc: “Người ta đi đứng giao tiếp trong huyện cũng rành mạch như ai.” Chẳng bù cho bà ấy, ở trong thôn thì còn được, chứ vừa vào đến huyện là chân tay cứ nhũn cả ra.

 

Bà ấy nói cả buổi mà trưởng thôn vẫn không nói năng gì. Chủ nhiệm quay đầu nhìn ông nhà, thấy ông vẫn còn thức, chẳng biết đang trăn trở điều gì.

 

Chủ nhiệm phụ nữ bèn hỏi: “Này, ông sao thế?”

 

Tiếng gọi của bà khiến trưởng thôn giật mình thon thót, mãi một lúc sau mới bình tĩnh lại, khẽ đáp: “Không có gì!”

 

Chủ nhiệm phụ nữ thấy ông nhà mình như vậy liền biết có chuyện gì đó bận lòng, bèn giục: “Có gì thì ông cứ nói mau đi.”

 

Trưởng thôn thở dài: “Sắp phải chọn đại biểu thôn rồi. Chức này chủ yếu là phải thường xuyên lên huyện dự các cuộc họp quan trọng. Trong lòng tôi rất muốn chọn Lục Ngọc, nhưng sang năm cô ấy lại sinh nở, e rằng có lẽ không được thuận tiện. Còn những người khác thì lại chẳng tìm được ai đủ tài đức cả.”

 

Đại đa số dân làng đều giống như đôi vợ chồng họ, làm việc thì tháo vát, giỏi giang, nhưng ăn nói thì lại không được khéo léo, cứ ra ngoài dự họp là y như rằng ngượng ngập, muốn vùi mặt xuống đất cho xong. Càng không dám nói đến chuyện biểu hiện bản thân, hay thể hiện trước mặt các vị lãnh đạo.

 

Trong số đó, Lục Ngọc thực sự là người nổi bật nhất.

 

Trưởng thôn bật dậy khỏi giường, vợ ông, chủ nhiệm phụ nữ, đâu phải người ngoài mà phải giấu giếm. Trưởng thôn thở dài: “Tôi hận không thể giao luôn chức trưởng thôn này cho con bé. Nhìn Lục Ngọc làm việc, rồi lại nhìn người khác, quả thực là một trời một vực, kém xa một bậc lớn.”

Phạm Khắc Hiếu

 

Chủ nhiệm phụ nữ nói: “Đúng vậy, năm sau nó lại sắp sinh rồi, mà lại là lần đầu mang nặng đẻ đau, cứ cẩn thận một chút thì hơn. Hay là thế này đi, ông chọn thêm mấy thanh niên trẻ tuổi trong thôn xem sao.”

 

Chủ nhiệm phụ nữ vừa dứt lời, trưởng thôn liền nhướn mày: “Ý bà là sao?”

 

Chủ nhiệm phụ nữ đáp: “Tôi thấy những người như chúng ta, tuổi tác đã cao, đầu óc suy nghĩ không còn linh hoạt bằng đám trẻ nữa rồi. Ví dụ như chuyện dựng lều rau củ quả kia kìa, chúng ta có nghĩ tới đâu. Nhưng Lục Ngọc vừa nhắc đến, chúng ta mới vỡ lẽ ra, thì ra còn có thể làm như vậy.” Ý của bà ấy là, sau này, tiêu chuẩn lựa chọn cán bộ cũng nên dần dần chọn những người trẻ hơn. Những người như họ, tư duy vẫn còn quá bảo thủ. Chẳng hạn như chuyện nuôi gà, lúc Lục Ngọc chưa đề cập, mọi người đều không ai nghĩ đến. Vừa nói ra, mới thấy hóa ra còn có thể làm được như vậy.

 

“Ừm!” Trưởng thôn gật đầu: “Chỉ là đám thanh niên này chưa có nhiều trải nghiệm!”