Không Là Chính Tuyến, Vẫn Là Của Nhau

Chương 326: Cùng đi sắm Tết



 

Tiền của mẹ Lục có hạn, năm ngoái nuôi heo cũng chỉ là năm đầu tiên nếm mùi kinh nghiệm, kỳ thực không kiếm được bao nhiêu.

 

Lục Ngọc nói: "Con rể mẹ giờ làm xưởng trưởng rồi, có tiền mà!"

 

Lúc này mẹ Lục mới thôi tranh chấp, sau đó cùng Phó Chi bàn luận những thứ muốn mua, khá náo nhiệt. Năm đầu tiên này nhất định phải mua cành đào. "Đào" ở đây đồng âm với "thoát", đại khái là để giúp Phó Chi tránh được kiếp nạn. Rồi còn mua thêm một ít thịt bò, thịt heo thì không cần. Trong nhà Lục Ngọc vẫn còn thịt dê, tính kỹ ra, còn cần mua một dây pháo, hạt dưa, kẹo, và đậu phộng.

 

Mẹ Lục nói: "Chúng ta cũng sắm sửa nhiều một chút. Phó Chi của con nói rất đúng, biết chi tiêu thì mới giỏi kiếm tiền! Năm nay đón một cái Tết ấm cúng, năm sau tranh thủ làm ăn cho thật phát đạt!"

 

Năm đầu tiên nuôi heo nếm được vị ngọt, bà hận không thể nuôi một lúc hai mươi con heo chứ!

 

Sau khi Lục Ngọc nghe xong cũng giật mình, nếu nuôi hai mươi con heo thì chuồng heo quả thực không đủ lớn. Trước đây chỉ xây có bốn gian chuồng, khi heo con còn nhỏ thì chứa được.

 

Nhưng heo lớn phải tách chuồng, khá phiền phức.

 

Mẹ Lục nói: "Thì có gì phiền phức, bây giờ xây thêm cũng kịp mà!" Giờ đây, bà chỉ một lòng muốn kiếm tiền.

 

Lục Ngọc phải nhìn mẹ mình bằng con mắt khác. Vốn dĩ bà là người cẩn trọng, dè dặt, nhưng bây giờ đã biết được lợi ích của đồng tiền, thậm chí còn dám nghĩ đến chuyện làm ăn, kiếm tiền.

Phạm Khắc Hiếu

 



 

Mười mấy ngày trôi qua trong chớp mắt. Thấy sắp đến Tết, nhà nhà người người đều bắt đầu chuẩn bị sắm sửa.

 

Mấy hôm nay, ngày nào cũng có người gõ cửa hỏi Lục Ngọc có muốn cùng vào huyện dạo phố không, không khí trong thôn cũng theo đó mà náo nhiệt hẳn lên.

 

Lục Ngọc nói: "Em đã hẹn đi cùng Cầm Duy rồi ạ."

 

Người trong thôn nghe vậy, lập tức cười bí hiểm: "Vậy được thôi!" Nét mặt ai nấy đều lộ vẻ ý vị thâm trường.

 

Thấy Lục Ngọc đã có chồng đi cùng, không cần họ phải ở bên cạnh vướng chân vướng tay, mọi người liền rời đi, khiến Lục Ngọc hơi đỏ mặt.

 

Phó Chi thì ở cùng mẹ Lục. Thân thể bà ấy vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, nhưng đã có thể xuống đất đi vài bước.

 

Còn những vấn đề khác trong cơ thể, cộng với chứng cóng lạnh toàn thân, chỉ có thể từ từ điều dưỡng.

 

Mẹ Lục ở cùng bà ấy, tâm trạng sẽ tốt hơn một chút. Hơn nữa có mẹ Lục ở đây, Lục Ngọc cũng có thể yên tâm.

 

Lục Ngọc và Phó Cầm Duy đã chuẩn bị quần áo để ra ngoài từ rất sớm.

 

Phó Cầm Duy hỏi: "Sao trông em vui thế?"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lục Ngọc cười đáp: "Mấy hôm nay cứ ngủ suốt, cuối cùng cũng có thể ra ngoài hít thở không khí rồi!" Cô cũng không biết mình làm sao, có lẽ sau khi mang thai thì khá thèm ngủ, không hay ra ngoài chơi bời gì mấy.

 

Bây giờ trạng thái tinh thần tốt hơn rất nhiều, muốn ra ngoài mua sắm chút đồ.

 

Hôm qua khi Phó Cầm Duy về, anh còn mang cho cô hai mươi cân thịt heo. Toàn là thịt thăn gân, là loại thịt ngon đặc biệt phải nhờ người quen để lại mới có.

 

Số thịt heo này đều được Lục Ngọc coi như báu vật, muốn ăn thế nào thì ăn thế ấy.

 

Hôm nay cô định ra ngoài mua sắm thoải mái chút, cô nói: "Đi thôi!"

 

Sửa soạn xong xuôi, đợi ra đến ngoài cửa, lại phát hiện bên ngoài có một chiếc ô tô đang đỗ.

 

Lục Ngọc nhìn thấy liền cười tươi, hỏi: "Anh tới khi nào vậy?" Không phải ai khác, chính là Lưu Bàng.

 

Lưu Bàng đáp: "Tôi rảnh rỗi, tiện thể chở hai người vào huyện chơi."

 

Lục Ngọc nói: "Vậy thì cảm ơn anh nhiều nhé." Ra ngoài mua đồ không tránh khỏi tay xách nách mang, có xe thì tiện hơn nhiều.

 

Lưu Bàng hào sảng nói: "Khách sáo gì chứ, lên xe đi."

 

Sau đó hai người mới lên xe, Lưu Bàng tươi cười trêu đùa: "Sau này muốn mua gì thì cứ gọi tôi!"

 

Ngừng lại một chút, anh ấy còn nói thêm: "Nghe nói huyện bên cạnh đã mở một cửa hàng bách hóa mới toanh, cô tôi thường ngồi xe đi mua đồ, nói là trông oai phong lắm, chúng ta cũng đi xem đi. Dù sao cũng có xe rồi, chẳng phiền phức gì!"

 

Lục Ngọc nói: "Vậy được thôi, chúng ta đi chung."

 

Sau khi Lục Ngọc lên xe, lại hỏi: "Chuyện trong xưởng thế nào rồi anh?" Phó Cầm Duy mới được nghỉ, trước đó vẫn luôn tất bật với công việc.

 

Lưu Bàng nói: "Ăn Tết xong là có thể mở xưởng ngay rồi." Anh ấy rất mong chờ.

 

"Làm đồ ra xong tôi có thể tiêu thụ ngay, bán cho cha tôi một lô trước." Lưu Bàng thích thú nói.

 

Anh ấy với Phó Cầm Duy đã phân công rõ ràng, Phó Cầm Duy quản lý xưởng, còn anh ấy lo việc bán hàng.

 

Trước đây cha anh ấy đã nói rõ sẽ ủng hộ! Vậy thì phải đặt một lô hàng trước cho ông, sau đó là đám anh em bạn bè của anh ấy, mình đã lập nghiệp rồi thì chắc chắn họ phải mua thôi, đều đã đánh tiếng trước rồi.

 

Lục Ngọc nói: "Vậy là tốt quá rồi."

 

Lưu Bàng còn định tạo dựng quan hệ tốt với cung tiêu xã và các đơn vị công chức khác. Vừa hay anh ấy cũng có nhiều mối quen biết ở phương diện này.