Không Là Chính Tuyến, Vẫn Là Của Nhau

Chương 327:



 

Họ nói chuyện rôm rả suốt dọc đường, chẳng mấy chốc đã đến được huyện lỵ kế bên.

 

Cửa hàng mà Lưu Bàng nhắc tới được mở từ tỉnh về, tên là cửa hàng Nhân Dân số 3, tiếng tăm lẫy lừng.

 

Tổng cộng ba tầng, nổi tiếng gần xa.

 

Từ sau khi cửa hàng này khai trương, rất nhiều người từ các huyện khác đều đặc biệt lặn lội đến đây để sắm đồ.

 

Đặc biệt là quần áo nữ, nghe nói đều là hàng Thượng Hải, mẫu mã vừa đẹp vừa sang.

 

Lưu Bàng dừng xe xong, ba người xuống xe đi mua sắm, xa xa đã thấy cửa hàng mở rộng đón khách.

 

Nhìn thấy sắp tới Tết Nguyên đán, cửa hàng vừa nhập thêm hàng về, người đã đông nghịt như trẩy hội.

 

Lưu Bàng nói: “Thôi thì ta cứ thong thả dạo một vòng.” Rồi anh dẫn hai người bắt đầu từ lầu một, vừa bước vào cửa đã thấy bày la liệt nào thuốc lá, nào rượu, kẹo, trà.

 

Lục Ngọc vừa thấy đã muốn mua ngay, đặc biệt là món kẹo trái cây. Nào kẹo dẻo hương quýt, nào sô cô la nhân rượu, thứ kẹo ngon lành ấy khi nhai kỹ còn vương vấn chút hơi men thoang thoảng, vỏ ngoài bọc sô cô la ngọt ngào. Thứ quà vặt hảo hạng thế này, những cửa hàng bình thường khó mà có được, quả nhiên cửa hàng này thật tiếng tăm.

 

Phó Cầm Duy vừa nghe Lục Ngọc nói muốn mua, liền gật đầu đồng ý ngay, xách cái cân lên cân mỗi thứ một ít, vậy mà cũng ngót nghét hơn hai cân.

 

Sau khi Lục Ngọc gom đồ lại, cô lại sắm thêm chút rượu và thuốc lá. Rượu, thuốc ở đây phong phú hơn một chút, mà cha Lục thì lại chuộng hút thuốc.

 

Bình thường nếu có chút công to việc lớn, những gói t.h.u.ố.c lá nhãn hiệu này sẽ tốt hơn loại thuốc rê cuốn tay ở ngoài, coi như là hàng tốt trong thôn, nên mua một ít để dành phòng khi cần dùng đến.

 

Còn rượu trắng, Lục Ngọc đều mua rượu cân.

 

Giá rượu cân có phần phải chăng hơn, Lục Ngọc nấu ăn cũng chuộng dùng rượu trắng, ở đây bán rượu gạo dùng để nấu ăn nguyên chất, rất nhiều người tranh nhau mua, đều xếp hàng dài cả rồi. Lục Ngọc cũng chẳng chịu kém cạnh, mua liền hai mươi cân.

 

Trà cũng sắm hai cân, dùng để nấu trứng lá trà, hoặc thi thoảng pha một chén trà có bỏ thêm sữa cũng rất thơm ngon, lại được cái giá phải chăng mà hương vị thì đậm đà khó cưỡng.

 

Lúc này mới chỉ dạo có một quầy hàng, nhưng họ đã không xách nổi đồ mình mua rồi.

 

Lưu Bàng quay trở lại, chất đống đồ đạc lên xe, rồi lại vội vã quay vào đuổi theo hai người. Vừa hay anh thấy Lục Ngọc đang đi tới quầy đồ chín. Lưu Bàng mua chút tai heo và lạp xưởng, mấy món đó anh ấy thích ăn.

 

Dù sao trong nhà cũng có tủ lạnh rồi, cho dù không ăn hết cũng có thể bỏ vào tủ đá để bảo quản.

 

Đối với Lưu Bàng, những món này cũng giống như quà vặt, không có chuyện là không ăn hết được.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Riêng Lục Ngọc thì không mua, chỉ cần liếc qua màu sắc đã biết món đồ ấy bị pha không ít phẩm màu.

 

Cô vẫn thích tự tay chế biến hơn.

 

Ở quầy bánh kẹo, Lục Ngọc mua hai cân bánh xốp đào, ba cân bánh bông lan trứng gà truyền thống.

 

Trong loại bánh trứng này có cả trứng lẫn sữa bò, độ xốp mềm không thể sánh bằng bánh trứng lòng trắng, nhưng có dầu có trứng thì cũng rất thơm béo.

 

Hơn nữa, bánh trứng này có một ưu điểm lớn nhất, đó chính là để được lâu.

 

Bình thường để mười ngày cũng sẽ không bị hỏng. Sắp đến Tết rồi, trong nhà đông người, có thể mua một ít để đãi khách.

 

Lục Ngọc cũng cảm thấy cửa hàng số 3 này quả thực rất sầm uất.

 

Những mặt hàng bình thường khan hiếm như xe đạp, đài thu thanh, ti vi giờ đây đều được bày biện la liệt.

 

Trước mỗi quầy hàng đều chen chúc đầy người, Lục Ngọc nhìn chiếc ti vi đen trắng mười bốn tấc, trị giá ba nghìn tệ, nghe nói còn là hàng hiệu Nhật Bản.

 

Nghe đồn ti vi nhãn hiệu này chất lượng rất tốt.

 

Ở trong thôn muốn xem phim, đều phải chờ đến lúc người ta chiếu bóng ở đầu thôn, chẳng nhà ai có ti vi cả. Nếu có một chiếc ti vi, có lẽ người cả thôn đều sẽ kéo đến xem.

 

Lục Ngọc thì chẳng mấy hứng thú với loại ti vi đen trắng này.

 

Tầng hai là nơi bán một số quần áo và đồ dùng phòng ngủ.

 

Lục Ngọc quay sang Phó Cầm Duy, cười nói: “Sau này anh là xưởng trưởng rồi, em phải sắm sửa cho anh một chút cho ra dáng.”

 

Phó Cầm Duy vốn dĩ đã có vẻ ngoài anh tuấn, nếu được sửa soạn tươm tất một chút, ắt hẳn sẽ càng thêm phần thu hút ánh nhìn.

 

Phó Cầm Duy gãi đầu cười xòa: “Thôi, không cần cầu kỳ đâu em.” Bình thường anh vốn chẳng mấy khi để tâm đến việc chải chuốt.

Phạm Khắc Hiếu

 

Lục Ngọc lại kiên quyết, bởi người sang vì lụa, đi ra ngoài sao có thể thất lễ.

 

Sau đó Lục Ngọc chọn cho anh một bộ Âu phục đắt tiền, bên trong phối với một chiếc áo sơ mi. Khi Phó Cầm Duy thay đồ vào, đôi mắt cô sáng rỡ.

 

Lưu Bàng bên cạnh cũng nhìn tới sững sờ. Anh biết Phó Cầm đúng là tuấn tú, nhưng không ngờ lại đẹp đến nhường này. Anh vội nói: “Tôi cũng muốn mua một bộ.” Anh ấy có tiền, nhưng mắt nhìn bình thường, mong muốn Lục Ngọc cũng chọn giúp anh một bộ.