Trong thôn cũng vui lây. Bởi chuồng heo nhà họ Lục hợp tác với thôn, có ba phần vốn góp của thôn. Vừa thấy mẹ Lục mua heo giống về, đã có người nhanh nhảu đề nghị lên trưởng thôn: “Năm nay chúng ta chỉ cần được chia thịt, không cần chia tiền lãi!”
Trưởng thôn cười vang: “Các người nghĩ xa xôi thật đấy, chuyện đó để sau hãy bàn.”
Năm nay ông phải vào huyện họp đại biểu. Thư ký của một vị lãnh đạo cấp cao trong huyện còn bảo ông ta lên bục báo cáo thành tích của thôn tiên tiến. Bởi vậy, ông đã sửa đi sửa lại không biết bao nhiêu lần bản thảo.
Nói tới nói lui ông cũng chẳng ưng ý, ngày nào cũng tự diễn thuyết tập dượt ngay trong sân hợp tác xã.
…
Thoắt cái, sáu tháng nữa đã trôi qua. Khắp làng xóm đang mùa vụ bận rộn, nhà nhà người người tất bật trên đồng ruộng, thế nhưng lại chẳng thấy bóng dáng những người trong nhà họ Phó đâu. Họ chỉ làm được có buổi sáng, rồi liền xin nghỉ cả, bảo là Lục Ngọc sắp đến ngày sinh nở rồi.
Phụ nữ sinh con vốn dĩ là một cửa ải sinh tử.
Theo tập tục ở quê, người ta vẫn thường mời bà đỡ đến nhà để “vượt cạn”.
Nhưng Phó Cầm Duy không thuận tình, anh muốn vợ mình được sinh nở ở bệnh viện cho đúng bài bản, an toàn hơn.
Anh có chút lo âu, dù sao đây cũng là lần đầu Lục Ngọc mang thai.
Lục Ngọc vừa vào phòng sinh, bên ngoài, cả nhà họ Phó và nhà họ Lục đã thấp thỏm đứng ngồi không yên.
Sự có mặt đông đủ của hai bên gia đình khiến cả dãy hành lang trở nên náo nhiệt, mọi người trong bệnh viện ai nấy đều ngoái đầu nhìn sang.
Phạm Khắc Hiếu
Trong mắt họ, chuyện phụ nữ sinh nở vốn là lẽ thường tình, cớ sao lại phải phô trương đến thế.
Cơn đau bụng của Lục Ngọc ngày càng dữ dội, bên ngoài, sắc mặt Phó Cầm Duy đã trắng bệch đi trông thấy.
Chị Ba Phó đứng cạnh an ủi: “Đừng lo, đàn bà con gái ai mà chẳng phải trải qua chuyện này, chú cứ bình tĩnh.” Dù lời nói là vậy, chị vẫn nhìn ra vẻ mặt căng thẳng của người em rể.
Trước nay, Phó Cầm Duy vẫn luôn là người điềm tĩnh, ít khi lộ cảm xúc ra ngoài. Chị Ba vốn định trêu chọc vài câu, nhưng nhìn thấy dáng vẻ lo sốt vó này của anh, trong lòng lại có chút nể phục.
Vào năm 1981, phòng sinh ở bệnh viện tuyến huyện còn vô cùng sơ sài. Về cơ bản, bên trong là nơi sản phụ “vượt cạn”, bên ngoài chỉ ngăn cách bằng một tấm màn vải cũ kỹ.
Những tiếng la đau đớn từ bên trong vọng ra rõ mồn một, khiến gân xanh trên trán Phó Cầm Duy giật giật, chỉ hận không thể lao vào gánh vác nỗi đau thay vợ mình.
Bình thường, Lục Ngọc vẫn thường bị dân làng trêu chọc là được sống trong nhung lụa, chẳng phải lo toan gì. Dù là mẹ chồng hay mẹ đẻ, ai ai cũng hết lòng thương yêu, chiều chuộng cô.
Nhưng chuyện sinh nở thì khác, nỗi đau đớn đến mấy cũng chỉ mình cô có thể gánh chịu.
Bà Tiêu Thái Liên đứng cạnh, dặn dò: “Phải mất ít nhất ba tiếng đồng hồ đấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Phó Cầm Duy nóng ruột hỏi: “Chẳng lẽ không thể nhanh hơn một chút sao?”
Bà Tiêu Thái Liên bĩu môi: “Nói gì lạ vậy chú? Đàn bà sinh nở phải thuận theo tự nhiên. Đâu phải muốn nhanh là nhanh được. Nếu thuận lợi, chỉ vài tiếng là xong, còn nếu khó khăn thì có khi cả ngày cả đêm cũng chưa dứt.”
Tiếng rên rỉ đau đớn từ trong phòng lại càng thêm rõ rệt. Phó Cầm Duy đứng ngồi không yên, cứ nằng nặc đòi xông vào, khiến mọi người phải vất vả lắm mới giữ anh lại được.
Đại khái hơn một tiếng đồng hồ trôi qua, với Phó Cầm Duy chẳng khác nào cả một năm trời ròng rã. Chẳng mấy chốc, từ bên trong đã vọng ra tiếng trẻ con oe oe khóc, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm: “Sinh rồi! Sinh rồi!”
Bà Tiêu Thái Liên gật gù: “Thế này đã là nhanh lắm rồi đấy.”
Chẳng mấy chốc, Lục Ngọc được y tá đẩy ra ngoài, theo sau là người y tá bồng đứa bé trên tay: “Sinh một cậu con trai ạ.”
Trước đó, bà Tiêu Thái Liên vẫn luôn mong ngóng có một đứa cháu gái. Vừa nghe là con trai, bà không nghĩ ngợi nhiều, vội vàng tiến lại gần. Thế nhưng vừa nhìn thấy thằng bé, trái tim bà đã mềm nhũn.
Ôi chao, thằng bé này sao mà kháu khỉnh thế!
Thông thường, trẻ con mới sinh ra thường đỏ hỏn, nhăn nheo. Nhưng thằng bé này, vừa lọt lòng đã rõ đôi mắt hai mí, ngũ quan khôi ngô tuấn tú, làn da trắng nõn, bàn tay nhỏ xíu khẽ nắm chặt lại.
Thằng bé khẽ cất tiếng khóc vài hồi, như muốn khẳng định sự có mặt của mình trên đời.
Đáng yêu làm sao!
Bác sĩ cho hay, thằng bé nặng vừa tròn năm cân.
Các bậc trưởng bối ai nấy đều tranh nhau bế cháu, riêng Phó Cầm Duy lại chẳng buồn để mắt đến con mình. Anh vội vàng nắm lấy tay Lục Ngọc, sốt sắng hỏi han vợ có ổn không.
Vì là sinh thuận lợi, Lục Ngọc có thể xuất viện ngay trong ngày.
Phó Cầm Duy mượn chiếc xe của Lưu Bàng, tự mình cầm lái đưa vợ con về nhà. Hai bà mẹ cùng Lục Ngọc và thằng bé ngồi trên xe, những người còn lại thì đón xe buýt trở về.
Lục Ngọc được bao bọc cẩn thận, Phó Cầm Duy không ngừng hỏi han vợ có còn đau đớn chỗ nào không.
Chẳng mấy chốc, chiếc xe đã lăn bánh đến đầu thôn.
Từ xa, mọi người đã thấy bác trưởng thôn và cô chủ nhiệm phụ nữ đứng đợi ngay cổng làng, dường như đã đợi sẵn từ lâu: “Đã sinh nở bình an rồi chứ?”
Phó Cầm Duy hồ hởi đáp: “Dạ, sinh rồi ạ!”
Bà Tiêu Thái Liên bế thằng bé bước xuống xe, miệng lẩm bẩm: “Lại là một thằng nhóc nữa chứ!”
Bác trưởng thôn ghé mắt nhìn vào, tấm tắc khen: “Thằng bé này khôi ngô quá, đúng là được thừa hưởng nét đẹp của cả cha lẫn mẹ!”