Vì Lục Ngọc sau sinh không thể đón gió, nên khi thấy mẹ con cô bình an vô sự, những người khác cũng lần lượt trở về trước.
Vừa vào đến sân, ngay cả Phó Chi cũng chạy lại để nhìn mặt cháu. Tinh thần của Lục Ngọc vẫn rất phấn chấn, chủ yếu là vì lần vượt cạn này không khiến cô quá sức.
Lục Ngọc về phòng nằm nghỉ trước, mọi người xúm xít xuýt xoa cháu bé mãi không thôi, cuối cùng mới đặt nó nằm cạnh Lục Ngọc. Lục Ngọc nghiêng đầu là có thể nhìn thấy gương mặt non nớt của con, trông thật diệu kỳ. Cô chạm nhẹ đầu ngón tay vào má phúng phính của thằng bé, nó liền cọ cọ. Trái tim cô như mềm nhũn ra.
Tiểu Bảo Bảo quả là có phúc lớn, vừa chào đời đã có rất nhiều người tới thăm nom. Ai nấy trở về đều hồ hởi khen ngợi: “Trước đây tôi đã nói là thằng bé đẹp mà.” Người trong thôn cười nói: “Đương nhiên rồi, có cha mẹ như thế này, có thể không đẹp sao?” Lục Ngọc vốn là bông hoa xinh đẹp nhất làng, còn Phó Cầm Duy thì anh tuấn ngời ngời. Nhìn cái mũi cao thẳng của thằng bé là biết lớn lên sẽ là một cậu trai tuấn tú, không sai vào đâu được.
Dân làng chưa từng thấy đứa trẻ nào đẹp đến vậy, đôi mắt hai mí tròn xoe, trông đáng yêu hết mực. Dù còn chưa mở mắt, nhưng tiếng ư hử non nớt, mềm mại của thằng bé đã khiến ai nấy cũng phải cưng nựng. Trước đây Lục Ngọc đã chuẩn bị rất nhiều đồ trẻ con mặc, Tiểu Bảo Bảo vô cùng sạch sẽ, không giống những đứa trẻ con khác thường để lộ mông. Con trai cô vui vẻ lạ lùng, hễ được gọi là lại ư hử hai tiếng đáp lại ngay. Mỗi ngày rất nhiều người tới xem đứa trẻ, Tiểu Bảo Bảo cũng rất ngoan. Thằng bé mới sinh được mấy ngày, bé xíu như mèo con, lại chẳng hề quấy khóc, càng khiến người ta quý mến hơn bội phần.
Tiêu Thái Liên vốn dĩ đã có mấy đứa cháu trai rồi, mới hồi trước con dâu cả của bà lại vừa sinh thêm một thằng nữa. Bà miệng thì cứ bảo nào là chẳng thích cháu trai, chỉ mong có được đứa cháu gái. Ấy vậy mà từ khi Tiểu Bảo Bảo ra đời, bà thương thằng bé lắm, ngày nào cũng sang ngó nghiêng. Tiểu Bảo Bảo thơm tho, đáng yêu vô cùng, ai cũng quý mến. Phó Cầm Duy đã sớm đặt tên cho con là Tích Niên. Tiêu Thái Liên còn bĩu môi nói: “Sao lại đặt cái tên kỳ quái như vậy?” Phó Cầm Duy hỏi: “Không hay sao?” Mấy đứa trẻ trong làng thường được đặt tên mụ là Trụ Tử, Đại Bảo các thứ, chỉ có Phó Cầm Duy là đặt tên nghe có vẻ sang trọng hơn hẳn. Nhưng nghe thì biết ngay là người có học vấn, biết đâu sau này Tiểu Bảo Bảo cũng có thể làm một anh sinh viên đại học sáng láng.
Tiêu Thái Liên khẽ gọi: “Tích Niên à!” Tiểu Bảo Bảo chẳng có phản ứng gì. Bà véo véo má nó, thằng bé liền toe toét cười. Bà ôm ấp vô cùng trìu mến: “Ôi chao, cháu trai cưng của bà đây rồi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lục Ngọc ở cữ rất tốt. Chị cả nhà họ Lục gần như túc trực suốt, lo lắng cơm nước cho cô. Mẹ chồng cô cũng xách túi lớn sang ở cùng, cả nhà lớn bé cùng nhau chăm sóc. Thoáng cái đã hai mươi tám ngày trôi qua, chỉ còn hai ngày nữa là Lục Ngọc có thể ra cữ. Lục Ngọc thích sạch sẽ, thi thoảng nhân lúc mẹ chồng vắng mặt cũng sẽ gội đầu một chút. Lúc này là cuối tháng sáu, trời đã bắt đầu oi ả rồi. Nếu cứ để cả tháng trời không tắm rửa, e là người sẽ bốc mùi khẳm mất thôi. Lục Ngọc cứ dăm ba hôm sẽ lau rửa một chút, việc nhà việc đồng đều không đến tay cô, thằng bé cũng chẳng mấy khi quấy khóc. Lục Ngọc chỉ việc cho con bú, vậy mà đến lúc ra cữ còn mập lên mấy cân. Lúc Tiểu Tích Niên ư hử, Lục Ngọc liền biết thằng bé đói rồi.
Mỗi lần cô cho con bú, mọi người đều tự giác lánh mặt ra ngoài. Tiểu Tích Niên ti sữa ngon lành hết sức. Cô cúi đầu nhìn Tiểu Tích Niên, sau đó nhẹ nhàng xoa mặt con trai. Tiểu Tích Niên ‘a’ một tiếng, đáp lại mẹ một cách rất nghiêm túc. Sau khi cho con b.ú xong, Lục Ngọc thay áo, rồi mới gọi Phó Cầm Duy vào phòng.
Từ khi Lục Ngọc sinh con đến nay, sắp tròn tháng rồi mà Phó Cầm Duy vẫn cứ xin nghỉ phép ở nhà. Lục Ngọc hỏi: “Anh không cần đến xưởng sao?” Xưởng thực phẩm của Phó Cầm Duy đã cho ra lò một mẻ cổ vịt treo gió rất lớn. Mỗi ngày có thể sản xuất hơn năm nghìn chiếc cổ vịt. Đối với một xưởng có máy móc hiện đại như vậy, con số này vẫn còn là ít. Nếu chạy hết công suất, mỗi ngày họ có thể cho ra đến năm vạn (50.000) chiếc cổ vịt.
Hiện tại, việc tiêu thụ sản phẩm của họ chưa thể đạt đến mức đó. May thay, Lục Ngọc đã kịp thời cải tiến phương thức, kéo dài thời gian bảo quản từ vỏn vẹn mười lăm ngày ban đầu lên tới ba tháng. Nhờ vậy, họ mới có thể an tâm sản xuất mà không lo ứ đọng.”
Phạm Khắc Hiếu
Phó Cầm Duy đáp: “Không sao cả.”
Vào buổi trưa, Lục Ngọc tấm tắc húp canh gà, thấy ngon miệng vô cùng, bèn cất lời: “Em muốn thêm một bát nữa, anh ạ.”
Phó Cầm Duy lập tức đứng dậy đi múc.