Không Là Chính Tuyến, Vẫn Là Của Nhau

Chương 337



 

Vừa ra cữ đã có việc

 

Chuyện tình cảm mặn nồng giữa Phó Cầm Duy và Lục Ngọc, cả thôn đều tỏ tường.

 

Những người già cả mê tín trong thôn đều xuýt xoa bảo đây là nhân duyên do ông trời định sẵn. Dù sao thì thuở ban đầu, Lục Ngọc cũng là lấy thân phận gả thay mà gả cho anh kia mà.

 

Vừa nghe nói vậy, ai nấy đều lần lượt thấy có lý, quả nhiên người tính chẳng bằng trời tính.

 

Thậm chí có những kẻ lắm lời còn cố tình đến chỗ bác gái Lục mà đơm đặt, khiến bà tức giận cầm chổi đuổi phắt đi.

 

Giờ đây, Lục Ngọc chính là người được các cô gái trong thôn ngưỡng mộ nhất.

 

Chỉ là cô vẫn còn chưa hay biết. Lúc này, cô đang miệt mài làm việc trong bùn đất, trên mặt tràn ngập niềm vui. Rất nhanh, cô đã bị chủ nhiệm phụ nữ gọi riêng sang một bên.

 

Chủ nhiệm phụ nữ vừa thấy Lục Ngọc liền nói: “Cuối cùng cô cũng ra cữ rồi, chắc cô bí bách lắm rồi chứ gì!”

 

Lục Ngọc vội vàng gật đầu lia lịa. Bản thân cô vốn là người xông xáo, sôi nổi, ở mãi trong nhà thật sự rất bức bối.

 

Chủ nhiệm phụ nữ lại nói: “Cô tới ủy ban thôn một chuyến nhé!” Vừa dứt lời, bà đã bị người khác gọi đi gấp.

 

Người ta bảo sân đập lúa có hai người đang gây sự, không tìm thấy trưởng thôn nên nhờ bà ấy đến hòa giải trước.

 

Lục Ngọc bèn đi tới ủy ban thôn. Khi ngang qua khu lều rau, cô dừng lại ghé vào xem thử một lát.

 

Khu lều rau ở đây đúng là bốn mùa như xuân, không chỉ trồng được đủ loại rau củ mà còn có cả dưa và quả.

 

Đặc biệt là những trái dưa lưới do bà con sản xuất, to lớn lại ngọt lịm, đã trở thành đặc sản mới của thôn. Hầu như nhà nào trong thôn cũng sẽ mua vài quả về bỏ vào ảng nước mà ướp lạnh.

 

Đợi buổi tối ngồi ở cửa, vừa tán gẫu với hàng xóm vừa ăn dưa. Người ở thôn bên cạnh nghe nói cũng sẽ tới mua, năm hào một cân, hễ mua là mua liền hai ba chục cân!

 

Lục Ngọc cũng thích ăn dưa lưới, tuy không ngọt bằng giống dưa sau này, nhưng vị ngọt thanh, sau khi được ướp lạnh lại càng thêm ngon.

 

Trước đây Lục Ngọc ở cữ, không thể ăn đồ quá lạnh, mỗi lần chỉ dám nếm một miếng dưa nhỏ.

 

Hôm nay sáng sớm cô đã nói với người nhà rằng mình đã ra cữ, phải ăn trọn vẹn một quả dưa lưới mới thỏa.

 

Phó Cầm Duy nghe Lục Ngọc nói vậy, cưng chiều gật đầu đồng ý.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Bởi vì chuyện này, Lục Ngọc vui vẻ cả một ngày.

 

Tại khu lều rau, không chỉ có đủ loại rau củ, mà còn có cả cây lê và cây hồng được mua từ một viện nông học khác về trồng. Quả thực là một bầu không khí trong lành tự nhiên, mỗi lần hít thở đều cảm thấy sảng khoái lạ thường.

 

Mấy lão giáo sư và những cán bộ làm việc ở đây, thấy Lục Ngọc đều niềm nở chào hỏi. Họ cũng rất quý mến cô gái giỏi giang như Lục Ngọc.

 

Chị cả Lục cũng đang làm việc ở đây, chuyên phụ trách hái rau. Rạng sáng mỗi ngày chị ấy sẽ dậy sớm tới hái rau, công việc này khá nhẹ nhàng, phù hợp với người có sức khỏe yếu như chị.

 

Thời gian trước, trong thôn còn có người giới thiệu đối tượng cho chị cả Lục. Đối phương là một người đàn ông đã ngoài bốn mươi tuổi, vẫn lẻ bóng.

 

Phạm Khắc Hiếu

Nghe nói nhà ông ta nghèo khó, mấy năm trước còn có mẹ già ốm yếu, đến bữa ăn cũng thành vấn đề, vốn không ai chịu gả cho. Sau này mẹ già qua đời, ông ta sống một mình thui thủi.

 

Ông ta là người khá thành thật, chăm chỉ làm ăn, chỉ là cuộc hôn nhân trước đây của chị cả không mấy tốt đẹp, để lại bóng ma trong lòng chị, nên chị không đồng ý.

 

Thế nhưng người đàn ông lẻ bóng kia vẫn rất để ý chị, cứ dăm ba hôm lại tới làm việc giúp đỡ chị cả.

 

Mẹ Lục từng nói chuyện này với Lục Ngọc, bảo rằng thái độ của chị cả Lục cũng có vẻ không dứt khoát.

 

Lục Ngọc không cho mẹ Lục can thiệp, vì chuyện tình cảm không thể cưỡng cầu.

 

Lúc này mẹ Lục mới không nhắc tới chuyện này nữa.

 

Lục Ngọc đi tới ủy ban thôn. Hễ tới thời điểm bận rộn, ủy ban thôn gần như không có ai. Chỉ có một đồng chí bí thư ở đó canh điện thoại.

 

Một lát sau, trưởng thôn dẫn Đại Tráng tới. Nhìn thấy Lục Ngọc liền có chút vui vẻ: “Cô cán bộ cốt cán của thôn chúng ta đã quay lại rồi!”

 

Dạo này trưởng thôn thường xuyên lên huyện họp, càng cảm nhận được tầm quan trọng của Lục Ngọc.

 

Ngay cả cán bộ trong huyện nhìn thấy họ cũng sẽ hỏi thăm thêm về lều rau. Mấy thôn khác đều ganh tị lắm, dân nông thôn bình thường vốn khá chất phác, thật thà.

 

Cán bộ thôn tới huyện sẽ không tích cực thể hiện bản thân.

 

Muốn để lại chút ấn tượng trước mặt lãnh đạo, khó càng thêm khó. Bây giờ thôn của họ cũng coi như là có tiếng tăm trong huyện, những điều này đều do Lục Ngọc mang lại, trong lòng trưởng thôn biết rất rõ.

 

Lục Ngọc hỏi: “Sao vậy ạ? Chủ nhiệm phụ nữ gọi cháu tới một chuyến.”

 

Trưởng thôn nói: “Là tôi bảo bà ấy gọi cô tới, thôn chúng ta cũng xem như may mắn đúng lúc.”