Đề Xuất Đi Xem Triển Lãm Rau Củ
Mùa đông bán sỉ rau, tuy chỉ là kết nối với các xưởng, nhưng rau của họ tươi ngon, giá cũng không đắt, dần dần có nhiều mối quen.
Bây giờ những xưởng đó yêu cầu cung cấp hàng quanh năm. Trước đây nghe lời Lục Ngọc, thôn đã mua lại mặt tiền gần xưởng gang thép, sửa thành nơi bán sỉ rau. Ban đầu không ai hỏi han, nhưng dần dần cũng có những người nhanh nhạy tới mua sỉ về bán lẻ.
Phạm Khắc Hiếu
Dù sao thì trước đây người dân trong huyện muốn ăn rau đều phải dựa vào thân thích ở nông thôn gửi tới.
Nếu không có thân thích thì chỉ có thể thử vận may đợi người ta gánh rau tới bán.
Không phải nói muốn ăn là có thể ăn được ngay.
Bây giờ rau của thôn họ bán sỉ trong huyện đã có tiếng, rất nhiều gia quyến công chức, mấy nhà gom nhau mua sỉ một thùng, quay về chia nhau, vừa rẻ vừa đỡ mất công.
Ngược lại, việc phát triển lều rau còn giúp thôn kiếm được một khoản không nhỏ, thậm chí giờ đây đã sắm được máy kéo. Trước kia, trưởng thôn vốn giao phó việc này cho người khác quản lý, nhưng nay Lục Ngọc đã hết thời gian ở cữ, giao lại cho cô ấy là hợp lý nhất. Trưởng thôn thực lòng rất ưu ái Lục Ngọc.
Trong lòng, Lục Ngọc biết Đại Tráng sẽ là người kế nhiệm của trưởng thôn sau này. Hơn nữa, từ khi cô mang thai, công việc này vẫn luôn do Đại Tráng gánh vác. Giờ vừa hết cữ đã muốn giành lại quyền điều hành của người ta, cô cảm thấy không tiện chút nào. Lục Ngọc liền nói với trưởng thôn: “Cháu thấy Đại Tráng làm việc rất tháo vát, hay là chúng cháu cùng nhau quản lý đi ạ!” Nghe vậy, trưởng thôn càng thêm vui mừng, bởi điều này có nghĩa là Lục Ngọc muốn dìu dắt lớp cán bộ trẻ! Đó là điều mà trưởng thôn mong mỏi bấy lâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trưởng thôn còn dặn dò Lục Ngọc: “Ở đây cô không cần quá bận tâm. Mỗi ngày, sau khi bà con hái rau củ tươi rói đóng vào thùng, cứ dùng máy kéo của thôn chuyên chở vào huyện. Cũng chẳng cần phải nhờ vả ai, mỗi ngày vận chuyển một hoặc hai chuyến là đủ. Chỉ cần bán chừng ba tiếng đồng hồ là đóng cửa nghỉ.”
Lục Ngọc hỏi: “Ý của chú là còn muốn cháu mở rộng thêm những con đường tiêu thụ khác nữa chăng?” Trưởng thôn nghe vậy, gật gù: quả nhiên nói chuyện với người thông minh thì tiết kiệm được rất nhiều lời. Hiện tại, khu lều rau của họ đã quá rộng lớn, thời tiết cũng thuận lợi, rau củ cứ thế lớn lên theo từng đợt.
Cung cấp cho cả một huyện vẫn còn dư dả, nếu những nơi khác cũng tìm đến mua thì sẽ càng tốt. Dù sao bây giờ đã có xe cộ, những chuyện trước đây không dám nghĩ tới, nay cũng bắt đầu nhen nhóm trong đầu. Trưởng thôn nói: “Đúng vậy, cứ thử hết sức xem sao, nếu không được cũng chẳng sao!” Ông ta nhận định Đại Tráng là người giỏi giữ gìn thành quả, nhưng lại không phải kiểu người tiên phong, khai thác như Lục Ngọc. Nay hai người họ cùng hợp tác, đều là người trẻ, lại có năng lực hành động, chắc chắn thôn làng sẽ ngày càng phát triển. Trưởng thôn không thể không sốt ruột về chuyện này, dù sao thôn mua máy kéo cũng còn đang nợ ngân hàng mấy vạn đồng, ông cũng muốn trả hết khoản tiền này sớm một chút.
Trưởng thôn nói tiếp: “Ngày kia, trong thành phố có một cuộc triển lãm rau củ nông sản, cô cậu cùng lão giáo sư xuất phát từ huyện, một mặt chăm sóc lão giáo sư, một mặt cũng tích cực chào hàng, xem thử rau của chúng ta có thể từ trong huyện tiến vào thành phố không.” Lục Ngọc nhìn trưởng thôn bằng con mắt khác hẳn. Vốn dĩ, nông dân quanh năm bán mặt cho đất bán lưng cho trời, thế mà giờ đây cũng đã có ý thức về kinh tế rồi. Quả nhiên, trong cái năm 1981 với nhiều biến chuyển không ngừng này, không thể coi thường bất cứ ai. Lục Ngọc đáp: “Dạ, cháu đồng ý.” Cô cũng đã cảm thấy bí bách đã lâu. Từ khi mang thai, sinh nở, cho tới lúc ở cữ, cô thực sự muốn ra ngoài hít thở khí trời. Bây giờ cũng coi như được vào thành phố chơi một chuyến. Triển lãm rau củ, cô cũng muốn xem thử rau củ của người khác phát triển như thế nào. Lục Ngọc cực kỳ có tự tin với sản phẩm của thôn họ, đặc biệt là dưa lưới, giòn ngọt thanh mát, ai nấy đều ưa thích. Còn các loại rau khác cũng đều là phiên bản cải tiến, nên có rất nhiều khách quen.
Trưởng thôn thấy cô đồng ý, lập tức nói: “Được, tôi sẽ đi đặt vé tàu cho cô cậu.” Vé tàu hỏa thời đó phải có giấy xác nhận của thôn mới có thể mua được.
Trưởng thôn ngẫm nghĩ đôi chút rồi bảo: “Để Thiết Ngưu đi cùng đi! Chuyến này phải đi những ba ngày.” Thiết Ngưu vốn là người tháo vát, vóc dáng vạm vỡ, lại rất mực nghe lời.
Họ phải đi tham gia triển lãm, không ít thì nhiều cũng phải mang theo một ít rau củ.
Lục Ngọc đáp: “Dạ được ạ!”
Trưởng thôn nói: “Vậy được, tôi đi sắp xếp, sáng mai cô cứ ra ủy ban thôn mà xuất phát.”