Không Là Chính Tuyến, Vẫn Là Của Nhau

Chương 34: Ngủ Chung Giường



 

Trong lòng bà nội Lục tràn ngập sự hối hận! Đúng như lời Lục Ngọc nói, đang yên đang lành sao lại phải giở trò tráo dâu cơ chứ.

 

Năm đó quả là bà ta hồ đồ, kết quả Lục Kiều không gả đi được, Lục Ngọc lại vớ được một mối nhân duyên tốt lành. Đúng là tham thì thâm, trộm gà không được lại mất nắm thóc, mỗi lần nghĩ đến là lòng bà ta đau như cắt. Mọi âm thanh xung quanh như xúm vào trêu ngươi, cười nhạo bà ta.

 

Lục Ngọc và Phó Cầm Duy nán lại nhà họ Lục cho tới tối mịt, cốt để tranh thủ nhận lương thực vào đêm khuya, tránh đi lại giữa ban ngày gây chú ý. Nghe đâu ban ngày bà nội Lục về nhà đã trút cơn giận dữ, chửi bóng chửi gió một trận ra trò. Nhưng giờ đây, chẳng còn ai thèm để tâm đến những lời lằn xỉa của bà ta nữa.

 

Đêm đến, các nhà đều tắt đèn từ rất sớm để tiết kiệm từng đồng điện. Khắp đường làng cũng chẳng còn bóng người qua lại. Phó Cầm Duy cùng Lục Đại Niên đẩy chiếc xe cút kít ra ngoài. Mãi một lúc lâu sau, họ mới nhận đủ phần lương thực rồi quay về an toàn.

 

Thấy một xe lương thực đầy ắp chở về, mẹ Lục mắt tròn xoe ngạc nhiên, rồi lại mừng rỡ ra mặt: “Sao mà nhiều đến vậy?” Nào gạo, nào bột mì trắng, lương thực thô, rồi cả dầu đậu nành – toàn những thứ quý giá nhất. Bà Lục nhất quyết dúi cho Lục Ngọc hơn một nửa, cứ khăng khăng rằng nhà mình làm sao ăn hết từng ấy.

 

Phó Cầm Duy liền nói: “Nhà chúng con vẫn còn lương thực, số này cha mẹ cứ giữ lại mà dùng.”

 

Lục Ngọc cũng đứng cạnh, nhỏ nhẹ dặn dò mẹ: “Mẹ cứ giữ lại một phần để ăn dần, còn đâu thì đem cất cẩn thận trong hầm đất kẻo hỏng.”

 

“Chỉ còn vỏn vẹn hai tháng nữa là tới vụ thu hoạch mới, hai tháng này nhà mình ít nhất cũng phải tiêu thụ năm mươi cân lương thực. Số còn lại, đợi sau vụ thu có thể tìm người đổi lấy chút đồ dùng khác cho tiện.”

 

Mẹ Lục gật đầu: “Mẹ biết rồi.”

 

Phạm Khắc Hiếu

Lục Ngọc nói: “Vậy bọn con xin phép về đây ạ.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Không hiểu vì lẽ gì, mẹ Lục lại thấy nước mắt cứ ứa ra đầy khóe mi. Bà nghẹn ngào dặn dò: “Sau này các con phải sống thật hạnh phúc nhé.” Con gái lấy được người như Phó Cầm Duy là chuyện tốt rồi, ấy vậy mà người làm mẹ vẫn cứ thấy chẳng nỡ rời xa.

 

Hai người cũng không nán lại thêm nữa, cùng nhau trở về nhà họ Phó.

 

Các gian phòng khác trong nhà họ Phó đã tắt đèn từ lâu, chỉ riêng phòng của Tiêu Thái Liên vẫn còn sáng. Nghe tiếng cổng mở, bà ta bước ra, thấy Phó Cầm Duy và Lục Ngọc trở về liền cằn nhằn: “Đã đêm hôm rồi, lần sau đừng có về muộn như thế nữa.” Nói đoạn, bà ta lại quay vào phòng mình.

 

Lục Ngọc theo chân Phó Cầm Duy vào trong căn phòng riêng. Cô nuốt nước bọt khan, trong lòng trào dâng một nỗi căng thẳng khó tả. Phó Cầm Duy nhìn cô, ánh mắt như đọc được tâm tư. Anh khẽ nói: “Đi ngủ đi.” Anh cởi bỏ chiếc áo khoác ngoài, Lục Ngọc cũng vội vã cởi áo, chui tọt vào trong chăn, nhắm nghiền mắt giả vờ đã ngủ thiếp đi.

 

Phó Cầm Duy dường như nhìn thấu sự căng thẳng và nỗi sợ hãi của cô gái, cũng không miễn cưỡng. Anh tắt đèn, căn phòng lập tức chìm vào bóng tối mịt mùng. Phó Cầm Duy nằm xuống bên cạnh, tư thế ngủ của anh thật ngay ngắn, nghiêm chỉnh, không hề xê dịch. Lục Ngọc vốn nghĩ có người lạ nằm bên cạnh thì sẽ khó mà chợp mắt. Nhưng cô thực sự đã quá mệt mỏi rồi. Vừa ngả đầu vào chiếc gối tre, sự uể oải đã lan tỏa khắp tứ chi bách cốt, cô lập tức chìm vào giấc ngủ say sưa, hơi thở đều đều.

 

Phó Cầm Duy chỉ cảm thấy Lục Ngọc quả không hổ danh với cái tên của mình. Nằm cạnh cô, anh luôn ngửi thấy một mùi hương thanh khiết, rất sạch sẽ và ấm áp, một mùi hương dễ làm người ta mê đắm. Cô không chỉ có cốt cách cứng cỏi mà còn mang vẻ đẹp thanh thoát, dịu dàng. Anh vừa định nhắm mắt chìm vào giấc ngủ – kỳ nghỉ kết hôn của anh chỉ vỏn vẹn ba ngày, ngày mai đã phải đến đơn vị làm việc – thì bất chợt cảm nhận được cô gái bên cạnh vòng tay ôm chặt lấy mình. Lập tức, cơn buồn ngủ của anh liền bay biến sạch sẽ không còn chút nào.

 

Lục Ngọc chỉ cảm thấy đêm qua mình đã ngủ một giấc thật ngon lành, trong mơ còn vương vấn cảm giác được ôm lấy ai đó thân quen. Nhưng đến khi thức dậy thì bên cạnh chỉ còn lại một mình cô mà thôi. Chiếc chăn bên cạnh vẫn còn vương hơi ấm. Nhưng nhìn khắp gian phòng lạ lẫm, cô mới chợt nhận ra mình đã không còn ở nhà mình nữa, lập tức cô tỉnh táo hẳn. Cô mặc xong quần áo tươm tất, trong sân đã vắng bóng người. Trời vừa mới hửng sáng, cô liền ra giếng rửa mặt qua loa. Dòng nước mát lạnh từ giếng làm cô tỉnh táo hơn hẳn.

 

Ở nhà họ Phó này, cô cũng chỉ thân thiết với một mình Phó Cầm Duy. Thế nhưng nhìn quanh mấy lượt, vẫn không thấy bóng dáng anh đâu cả. Giọng của Tiêu Thái Liên từ phía sau vọng đến, nghe có vẻ hơi hờ hững: “Thằng tư nhà này đã đi làm từ lâu rồi.” Anh ấy phải đến cung tiêu xã của đại đội, đường xa hơn mười dặm lận, đi từ khi trời còn chưa hửng sáng rõ mặt người.

 

Lục Ngọc khẽ đáp: “Vâng ạ.” Giọng cô nghe có vẻ hơi rầu rĩ, pha chút hụt hẫng.

 

Tiêu Thái Liên từ bấy đến giờ vẫn chưa nói chuyện nhiều với Lục Ngọc. Mối duyên mẹ chồng nàng dâu này quả thực tréo ngoe, nếu không phải Lục Ngọc nhanh trí phản ứng, bà ta đã sớm vạch mặt chuyện gả thay rồi.