Không Là Chính Tuyến, Vẫn Là Của Nhau

Chương 35: Làm Bánh Mì



 

Giờ đây, bà lên tiếng với Lục Ngọc: “Chuyện của Lâm Mạnh, thằng tư đã nói rõ với mẹ rồi. Con dâu trong nhà, việc gì nên làm, việc gì không nên làm, con tự biết rõ hơn mẹ chứ.”

 

Tiêu Thái Liên chỉ dặn dò vài lời.

 

Lục Ngọc im lặng.

 

Gương mặt nghiêm nghị của bà dần giãn ra, bà bảo Lục Ngọc: “À phải rồi, cái bánh mì lần trước con làm thế nào vậy, làm lại một mẻ cho cả nhà ăn đi!”

 

Mẻ bánh mì Lục Ngọc dùng nồi sắt hấp lần trước đã khiến cả nhà ai nấy đều mê mẩn, mấy đứa nhỏ trong nhà cứ ngày nào cũng đòi ầm ĩ.

 

Đến bà cũng phải ngỡ ngàng, không ngờ thứ lương thực tầm thường ấy lại có thể biến hóa tài tình đến vậy.

 

Lục Ngọc nói: “Mẹ muốn học à, cái này đơn giản thôi.”

 

Nói rồi, cô rửa tay sạch sẽ, đi theo bà vào bếp.

 

Đầu tiên, cô lấy một chút bột mì, cho thêm chút dầu ăn và đường, rồi bắt đầu nhào.

 

Tiêu Thái Liên cũng là người khéo léo trong việc làm bánh trái từ bột, chưa từng phục tài nghệ của ai.

 

Thế nhưng vừa nhìn thoáng qua, bà đã nhận ra ngay thủ pháp nhào bột của Lục Ngọc quả thực rất điêu luyện. Bột mì trộn với các nguyên liệu khác vốn khó mà quyện lại, vậy mà qua mấy đường nhào nặn của Lục Ngọc đã trở nên mềm dẻo. Cục bột không chỉ được nhào, mà còn được đập mạnh rồi lại đẩy về phía trước, tạo thành một lớp màng mỏng, dai và mịn.

 

Xong xuôi, cô cho bột vào chậu, đậy kín lại để ủ cho nở.

 

Chỉ riêng công đoạn nhào bột của Lục Ngọc đã khiến Tiêu Thái Liên phải kinh ngạc. Bà không ngờ Lục Ngọc không chỉ ăn nói sắc sảo, mà còn có tay nghề. Thủ pháp này quả thực quá đỗi khéo léo!

 

Tiêu Thái Liên nói: “Như thế này là được rồi ư?”

 

Lục Ngọc nói: “Đợi bột nở xong rồi nhào thêm mấy lần nữa là được.”

 

Chẳng cần thêm thứ gì cầu kỳ, chỉ riêng mùi thơm tự nhiên của bột mì cũng đủ khiến chiếc bánh mì mềm mại, thơm ngọt.

 

Lục Ngọc vốn dĩ rất giỏi bếp núc, nhưng trước đây ở nhà họ Lục, cô không có cơ hội trổ tài.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhà họ Phó toàn là người làm lụng, gia cảnh cũng khá giả hơn đôi chút. Trong bếp cũng có đủ thứ ngon lành hơn.

 

Đặt bánh mì vào trong nồi hấp, chẳng mấy chốc đã bắt đầu tỏa ra mùi thơm ngọt ngào.

 

Sáng sớm, cả nhà không chỉ được ăn bánh mì thơm mềm, mà còn có món nộm củ cải xanh. Củ cải xanh trồng đầy trong vườn, thường thì cả nhà chỉ nấu canh hoặc trộn dưa muối.

 

Món nộm hôm nay ngon tuyệt hảo, chỉ là một món ăn phụ tùy tiện kết hợp vậy mà khiến ai nấy đều tấm tắc khen ngon, ăn mãi không thôi.

 

Ba cô con dâu trong nhà họ Phó ai nấy đều kém cỏi việc bếp núc, nấu ra món nào cũng tầm tầm bậc trung, chẳng dở mà cũng chẳng ngon. Trong nhà cũng chỉ có Tiêu Thái Liên là có tay nghề bếp núc khá hơn một chút, nhưng vẫn không tài nào so sánh được với Lục Ngọc.

 

“Em tư à, tài bếp núc của em thật khéo léo quá đi mất!”

 

“Sao thứ gì vào trong tay em dâu cũng có thể ngon đến vậy nhỉ?”

 

Thật tuyệt vời! Ngay cả sợi củ cải bình thường cũng ngon miệng hơn hẳn.

 

“Phải vậy chứ!” Anh ba Phó ăn nhiều nhất, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên. Những lời khen của anh cũng rất gọn lỏn, chỉ sợ nói thêm vài câu sẽ bị người khác giành ăn mất.

 

Chị ba Phó ở bên cạnh cũng ăn không ít, bèn nói: “Mẹ ơi, sau này việc cơm nước trong nhà cứ giao cho vợ chú tư phụ trách đi ạ.”

 

Món ăn Lục Ngọc nấu ra được mọi người đón nhận nhiệt tình đến thế, cô mỉm cười vui vẻ nhìn cả nhà ăn uống.

 

Tiêu Thái Liên nghiêm mặt nói: “Không được.”

 

Rồi bà cũng bật cười: “Lục Ngọc nấu ngon quá, các con cứ ăn thế này thì có núi vàng núi bạc trong nhà cũng hết! Sau này không thể để nó cứ xuống bếp hoài được!”

 

Thấy ai nấy đều vét sạch hai bát cháo to, mỗi người một cái bánh mì lớn, và cả đĩa dưa muối cũng hết sạch không còn mống nào. Bình thường, buổi sáng họ không ăn no đến vậy.

 

Cả nhà nghe vậy, đồng loạt kêu lên: “Mẹ ơi…”

 

Phạm Khắc Hiếu

Ai nấy đều kéo dài giọng, tỏ vẻ tiếc nuối và có chút bất mãn.

 

Ăn cơm xong, chị hai chịu khó dọn dẹp bát đũa, còn những người khác thì đã vội vã ra đồng làm việc. Lục Ngọc bị Tiêu Thái Liên giữ lại, nói là để phụ giúp bà ta trong nhà. Dọn dẹp nhà cửa, tiện thể trông nom lũ trẻ con, những việc này quả thực đơn giản hơn nhiều so với việc ra đồng phơi nắng dầm mưa.