Thiết Ngưu thật sự đặt đồ vào tay anh ta, Giám đốc Lý lập tức trật eo, chỉ nghe "á" một tiếng, anh ta ngã phịch xuống đất, may mà không làm dập rau củ và trái cây.
Thiết Ngưu lập tức vươn tay đỡ lấy, phẫn nộ nói: “Đàn ông đàn ang chút đồ này còn không khiêng nổi, vô dụng!”
Thiết Ngưu khiêng rất nhẹ nhàng.
Nhưng Giám đốc Lý không ngờ Thiết Ngưu cầm dễ dàng như vậy, thế mà cái thùng lại rất nặng, khiến anh ta lập tức mất hết mặt mũi. Eo kêu một tiếng, hỏng rồi.
Lục Ngọc thấy vậy, lập tức nói: “Thôi bỏ đi, vẫn không nên làm phiền Giám đốc Lý, chúng tôi tự đi được!” Sau đó lấy chìa khóa từ quầy rồi nhanh chóng rời đi.
Chủ nhiệm sợ người đàn ông áo đen báo cáo chuyện này, cũng vội vàng đi theo.
Giám đốc Lý trật eo, ngại gọi, toàn thân bất động, vội vàng gọi cô gái trực quầy kêu xe cho anh ta.
Cô ả tiếp tân vừa mới bị anh ta làm cho chán ghét, nào có thể sốt sắng giúp anh ta gọi xe. Cô ta cứ bình thản lau sàn, lau bàn, giả vờ như không ngó ngàng gì tới anh ta.
Khiến anh ta tức đến tím mặt, chửi đổng: “Con đàn bà thối, còn không mau tìm người đưa tôi đến bệnh viện!” Vừa dứt lời, mồ hôi trên trán lại túa ra nhiều hơn, chỉ động nhẹ một chút thôi là đau thấu xương tủy.
Cô gái trực quầy chần chừ mãi đến nửa tiếng, cuối cùng cũng sợ anh ta xảy ra chuyện, đành gọi một người đàn ông vạm vỡ tới đưa anh ta đi bệnh viện.
Giám đốc Lý vừa thấy dáng người khỏe mạnh của gã đàn ông liền hơi yên tâm.
Thế nhưng, gã đàn ông biết rõ anh ta đã bị trẹo lưng, vẫn cố đỡ anh ta đứng dậy, muốn dìu ra ngoài.
Giám đốc Lý đâu thể cử động nổi, chỉ hơi chạm vào vùng eo thôi là đau điếng khắp toàn thân.
Anh ta lập tức nói: “Không được, tôi không đi nổi, anh mau gọi xe cho tôi.” Gã đàn ông này có vẻ chậm tiêu, ngớ ngẩn đáp: “Nhưng tôi không có tiền!”
Ngồi xe ba bánh thì phải tốn tiền mà.
Giám đốc Lý vội vàng nói: “Tôi có tiền!” Nhưng khi anh ta mò mẫm trong túi, mới sực nhớ ra lúc ra ngoài vội vã vốn không mang theo đồng tiền mặt nào, bèn lập tức bảo: “Bây giờ anh lên phòng tôi lấy tiền.”
Tuy gã đàn ông này chậm tiêu thật, nhưng cũng không đến nỗi ngốc: “Vậy tôi không đi được, lỡ như anh làm mất tiền, thì tôi không biết ăn nói làm sao. Anh tự quay về mà lấy đi!”
Giám đốc Lý toát mồ hôi lạnh ròng ròng: “Tôi không về được, bây giờ tôi đã ra nông nỗi này rồi?” Rốt cuộc người đàn ông này tìm ở đâu ra vậy, sao mà lề mà lề mề thế không biết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Gã đàn ông cho anh ta hai lựa chọn: hoặc là đỡ anh ta đến bệnh viện ngay, hoặc là anh ta tự quay về phòng lấy tiền để thuê xe.
Giám đốc Lý không thể nào thuyết phục được gã đàn ông bướng bỉnh này, mà đến bệnh viện cũng cần tiền ngay, chỉ đành nghiến răng nhịn đau quay về phòng lấy tiền. Phải mất đến nửa tiếng vật vã, anh ta mới lết được ra khỏi cửa.
Toàn thân anh ta đầm đìa mồ hôi, chỉ cảm thấy cực hình cũng chỉ đến thế mà thôi.
Vừa ra khỏi cổng nhà nghỉ, gã đàn ông chê anh ta quá chậm chạp, liền kẹp chặt hai bên nách anh ta, rồi thô bạo quăng phịch người lên chiếc xe ba bánh. Chỉ nghe giám đốc Lý la oai oái, kêu trời kêu đất.
Cô gái tiếp tân đứng sau quầy không nhịn được mà bật cười phụt một tiếng.
Gã đàn ông kia nổi tiếng là người bộc trực, thô kệch nhất chỗ họ, bình thường quét nhà thôi cũng có thể vung bụi nửa thước khắp nơi.
Thế này thì đủ cho gã giám đốc họ Lý kia chịu đựng rồi!
…
Lục Ngọc cùng Đại Tráng và Thiết Ngưu đã an vị ở đây. Vì Lục Ngọc là con gái, cô được sắp xếp ở riêng một phòng nhỏ. Còn Đại Tráng và Thiết Ngưu thì chung một phòng.
Vừa vào phòng, hai anh liền nhao nhao khen Lục Ngọc, nói rằng cách xử lý của cô thật khiến người ta hả hê.
Chẳng trách trưởng thôn lại tin tưởng giao phó mọi việc cho cô đến vậy, nếu chuyện này rơi vào tay họ, thì chỉ có nước chịu trận, may mà có Lục Ngọc ở đây.
Phạm Khắc Hiếu
Tuy hai người rất vui, nhưng trong lòng cũng luôn thấp thỏm lo âu.
Chỉ sợ giáo sư mập và cán sự Lý quay lại sẽ quở trách Lục Ngọc.
Cho tới khi cán sự Lý và giáo sư mập quay trở lại, họ liền vội vã kể lại toàn bộ sự việc. Đại Tráng còn nói thêm một câu chốt: “Nếu không phải tôi ăn vận quê mùa làm huyện mất thể diện, cũng sẽ không làm thành ra nông nỗi này. Các anh muốn trách cứ thì cứ trách một mình tôi đi.”
Trong thâm tâm anh nghĩ, dù thế nào đi nữa, Lục Ngọc là người trụ cột của thôn mình, hơn nữa lại là người mà đích thân trưởng thôn đã căn dặn phải bảo vệ. Tuyệt đối không thể để cô ấy ở bên ngoài bị người ta ức hiếp, anh ấy nguyện gánh hết mọi trách nhiệm.
Tuy Thiết Ngưu không nói gì, nhưng vẫn luôn kiên định đứng sát bên cạnh Đại Tráng, dùng hành động để bày tỏ sự ủng hộ hết lòng với Lục Ngọc.
Cán sự Lý nhìn Lục Ngọc, rồi lại đưa mắt sang giáo sư mập, khựng lại đôi chút. Tất cả mọi người đều thấp thỏm lo âu.
Vào lúc này, cán sự Lý bất ngờ thốt ra một tiếng, nói: “Mẹ kiếp, thật hả hê!”