Ai có thể ngờ được vẻ ngoài cán sự Lý trông nho nhã đạo mạo đến thế, vậy mà cũng biết nói tục.
Cán sự Lý nói: “Đã sớm không ưa bọn họ từ lâu rồi!” Trước đây ở huyện, ông ta ít nhiều cũng được coi là một nhân vật có tiếng tăm, dưới trướng quản lý không ít người, được mọi người kính nể.
Nhưng vừa đặt chân đến thành phố, họ bỗng dưng cảm thấy mình trở thành những người thấp cổ bé họng, bị người ta coi khinh ra mặt.
Cũng chính cô nhân viên lễ tân lần trước, khi làm thủ tục nhận phòng đã tỏ vẻ khó chịu, tuy không thốt ra lời nào, nhưng sống mũi cứ nhăn tít lại, nét mặt lộ rõ vẻ khinh thường.
Khiến Cán sự Lý cực kỳ khó chịu, song ông là đàn ông, không tiện đôi co với phận nữ nhi, đành cố nín nhịn.
Không ngờ Lục Ngọc lại chẳng hề yếu đuối, khi nghe cô ấy kể lại chuyện đã xảy ra, ông cảm thấy như mình vừa được trút giận vậy.
Môi trường kinh tế ở thành phố quả thực phát triển hơn huyện đôi chút, nhưng đó không phải là cớ để chế giễu, coi khinh người khác.
Đồng nghiệp ở huyện còn ngưỡng mộ Cán sự Lý, cho rằng được đi công tác là chuyện tốt lành, nhưng chỉ mình ông thấu hiểu, kẻ vừa bước chân ra khỏi lũy tre làng, là rồng phải cuộn, là hổ phải nằm.
Thật sự chẳng thể tự tại, thoải mái bằng khi ở huyện nhà.
Lục Ngọc dõng dạc: “Chúng ta không gây sự, nhưng cũng chẳng sợ sự!” Rằng biết giữ chừng mực chính là thượng sách.
Cán sự Lý gật đầu lia lịa. Trước đây ông đã từng nghe danh Lục Ngọc, nhưng chẳng mấy để tâm.
Giờ nhìn lại, quả không hổ danh là người phụ nữ bản lĩnh hiếm có. Ông nói: “Phải đó, sau này chúng ta cứ thế này mà làm!” Nói đoạn, ông thở phào một hơi, chỉ thấy trong lòng sảng khoái hẳn lên.
Giáo sư mập khuyên nhủ: “Đừng bận tâm làm gì.”
Cán sự Lý nói: “Hôm nay hai cô cậu lần đầu đặt chân tới đây, tôi xin đứng ra mời một bữa cơm thịnh soạn!”
Họ từ ga tàu hỏa đi bộ tới, lúc đi ngang qua quán cơm, thực đơn treo ngoài cửa, nếu cả bốn người dùng bữa ở thành phố, số tiền ít nhất cũng phải ngốn hết mười tệ.
Dù Cán sự Lý có đồng ra đồng vào hơn người thường, nhưng tiêu tốn chừng đó tiền của ông ấy, mọi người cũng lấy làm ngại ngùng.
Lục Ngọc đề xuất: “Tôi thấy bên ngoài có nhà bếp công cộng, hay là chúng ta mượn tạm một góc, chế biến vài món đơn giản? Vừa rẻ lại vừa tiện.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cán sự Lý vội xua tay: “Không không không, chúng ta cứ ra ngoài ăn cho phải phép.” Bụng bảo dạ, đường đường nam tử hán đại trượng phu, lời đã thốt ra rồi, sao có thể nuốt ngược lại được chứ.
Lục Ngọc phân tích: “Chúng ta còn phải ở lại đây mấy ngày liền, đâu thể bữa nào cũng ra ngoài hàng ăn? Vả lại, chúng ta tranh thủ dạo quanh đây một vòng, rau củ đã mang theo rồi!” Chỉ cần mua thêm chút thịt và thực phẩm là ổn.
Cô còn bổ sung thêm một câu: “Tự tay làm vài món cũng chẳng mấy cực nhọc đâu.”
Cán sự Lý còn đang lưỡng lự thì Giáo sư mập đã gật đầu: “Được thôi! Đã lâu rồi tôi chưa được nếm tay nghề của Lục Ngọc!” Ông vẫn còn nhớ rõ hương vị thơm ngon của những món ăn cô từng làm trong bếp tập thể ngày trước.
Ông từng nhiều lần lên thành phố công tác, nhưng ông thấy những quán cơm bình dân một tệ ngoài kia chẳng thể nào sánh bằng tài nấu nướng của Lục Ngọc.
Thấy Giáo sư mập đã nói vậy, Cán sự Lý cũng đành ậm ừ: “Vậy thì được, tôi sẽ ra ngoài mua ít thịt và màn thầu!”
Làm vậy thì chẳng tốn kém là bao.
Phạm Khắc Hiếu
Lục Ngọc lấy ra một ít măng, định bụng làm món thịt xào măng, rồi thêm món cà tím kho tương, vừa thơm ngon lại vừa chắc bụng.
Trong nhà bếp công cộng có sẵn một số loại gia vị dùng chung, đều do nơi đây cung cấp.
Sau khi Cán sự Lý mua đồ về, Lục Ngọc liền thoăn thoắt vào bếp trổ tài. Nơi đây không có quạt hút mùi, cô đành mở toang cửa sổ cho thoáng khí.
Khi Lục Ngọc bắt đầu nấu nướng, mùi hương ngan ngát lập tức lan tỏa khắp nơi. Những vị khách trọ khác trong khu nhà cũng không sao ngồi yên được, lần lượt đi ra hỏi: “Chao ôi, mùi gì mà thơm lừng vậy?”
Sau khi Lục Ngọc nấu xong, rửa sạch nồi niêu, trả dụng cụ nấu nướng về đúng vị trí, thì họ cũng đã trở về phòng để dùng bữa.
Chỉ còn lại gian bếp ngập tràn mùi hương quyến rũ.
Những vị khách trọ khác ngửi thấy mùi, bụng bắt đầu réo ầm ĩ. So với hương vị hấp dẫn này, họ bỗng thấy bữa trưa mình ăn ở quán dưới lầu chẳng khác gì đồ bỏ đi.
Trong căn phòng nghỉ, nhóm Lục Ngọc mỗi người cầm một chiếc màn thầu, bẻ đôi ra rồi kẹp thức ăn vào. Cắn một miếng, hương vị thơm lừng lan tỏa khắp vòm miệng. Đặc biệt là món cà kho tương, đậm đà ngon tuyệt vời. Mùi thơm của màn thầu quyện lẫn, quả thực khiến người ta phải tấm tắc khen ngon.
Món thịt xào măng kia cũng không kém cạnh, măng tươi ngọt sần sật, hòa quyện với vị thơm mặn của thịt băm, xào lẫn vào nhau, ăn rất đỗi đưa miệng.
Cán sự Lý không khỏi kinh ngạc, không ngờ Lục Ngọc lại khéo tay nấu ăn đến vậy, thảo nào cô không chịu ra ngoài quán ăn. Thậm chí, tài nấu nướng của cô còn hơn đứt đầu bếp dưới lầu đó.