Không Là Chính Tuyến, Vẫn Là Của Nhau

Chương 348: Lại Cùng Giám Đốc Lý Ầm Ĩ



 

Cán sự Lý thấy khẩu vị được mở, tâm trạng cũng phấn khởi, cơn thèm ăn đột nhiên trỗi dậy. Bình thường hai cái màn thầu đã không thể ăn hết, thế mà lần này ông xơi liền ba cái rưỡi.

 

Ăn đến no căng bụng, mà vẫn còn tiếc nuối không nỡ, dư vị trong miệng thực sự quá đỗi tuyệt vời, chỉ hận không thể chén thêm vài miếng nữa.

 

Bốn người họ vậy mà đã chén sạch mười hai cái màn thầu.

 

May mà cán sự Lý mua nhiều, chứ nếu mua ít, e rằng chẳng đủ cho mọi người.

 

Lục Ngọc nói: “Ngày mai cứ nấu cháo thôi, rồi làm thêm món dưa chuột trộn ăn kèm là được rồi!”

 

Rau củ đều là họ tự mang đi, hơn nữa rau củ của họ vốn đã ngon, ăn không cũng đã thấy đưa miệng, qua tay Lục Ngọc chế biến, lại càng trở nên ngon miệng hơn bội phần.

 

Ăn uống no say, ai nấy liền thấy mí mắt nặng trĩu, dù sao dậy sớm đến đây cũng rất mệt mỏi. Họ trở về phòng mình nghỉ ngơi sớm, chỉ còn lại hương vị thơm ngon của thức ăn vương vấn mãi trong căn bếp.

 

Mỗi khi có người bước vào nhà nghỉ đều sẽ hỏi: “Mùi gì mà thơm quá vậy?”

Phạm Khắc Hiếu

 

Khi biết là khách tự nấu, ai nấy đều không khỏi tiếc nuối, chỉ muốn được nếm thử một lần.

 

Lục Ngọc và mọi người ăn ngon một bữa, ngủ một giấc thật sâu. Sáng hôm sau, ai nấy đều tinh thần phấn chấn, rạng rỡ bước vào hội trường.

 

Đại hội rau củ ở đây rất đỗi trang trọng và quy củ, mời không ít chuyên gia cả trong lẫn ngoài tỉnh tề tựu.

 

Những người mang rau củ chất lượng cao do mình gây trồng tới đây chủ yếu là để giao lưu học hỏi, tìm hiểu kinh nghiệm, số người tìm mua rau thì lại khá ít ỏi.

 

Lục Ngọc và mọi người mang đồ đạc vào hội trường.

 

Gian hàng được phân cho họ lại bị sắp xếp tít tận góc trong cùng, nếu không tìm kỹ, e rằng chẳng thể nào tìm thấy.

 

Vừa nhìn thấy vị trí này, ba người Lục Ngọc không khỏi giật mình.

 

Dẫu có của ngon vật lạ cũng khó lòng mà ai biết đến, nếu cứ bị giấu tịt vào trong góc khuất thế này thì làm sao mà người ta tìm đến được?

 

Lục Ngọc muốn đi tìm vị cán bộ phụ trách ở đây, xem thử có thể chuyển lên vị trí thuận tiện hơn không.

 

Nhưng dạo một vòng, cô chẳng tìm thấy bóng dáng ai.

 

Cán sự Lý nói: “Chúng ta tới từ vùng quê, lần nào cũng y như thế cả.” Nơi này chuyên cái thói nịnh bợ kẻ quyền thế, coi thường người nhỏ bé. Gặp phải người từ tỉnh thành phố tới liền sắp xếp cho những vị trí đắc địa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Gặp phải người từ vùng nhỏ tới, liền quăng vào những góc khuất xó xỉnh.

 

Lục Ngọc ngẫm nghĩ rồi nói: “Thôi được, cứ bày hàng ra trước đã.”

 

Cán sự Lý nhìn thấy Lục Ngọc và mọi người vất vả ôm thùng rau củ như vậy, trong lòng không khỏi chạnh lòng, nhưng cũng đành chịu, ai bảo huyện mình vẫn còn là huyện nghèo cơ chứ.

 

Lục Ngọc thì vẫn bình thản, không hề tức giận. Sau khi bày biện xong xuôi, từ xa cô đã trông thấy vị Giám đốc Lý hôm qua tới. Thấy cô, anh ta lập tức cất lời mỉa mai: “Ồ, hóa ra là đến đây bán rau cỏ à!”

 

Đúng là một kẻ bụng dạ hẹp hòi, chuyện hôm qua bị hớ khiến anh ta cả đêm không ngủ ngon được. Bây giờ nhìn thấy Lục Ngọc, lửa giận trong lòng lại bùng lên ngùn ngụt.

 

Lục Ngọc thấy anh ta thì chỉ tổ thêm phiền phức, người này sao mà giống như con ruồi vo ve, xua mãi không đi: “Chuyện này có liên can gì đến anh?”

 

Giám đốc Lý nói: “Đây là nơi triển lãm, không phải chỗ để mua bán rau.” Nói xong lập tức tìm hai bảo vệ, đòi tịch thu số hàng của họ.

 

Động thái vô cùng thô bạo. Có Đại Tráng và Thiết Ngưu ở đây, làm sao để bọn họ lộng hành được. Hai người lập tức đứng chắn trước mặt, thân hình vạm vỡ như hai bức tường thành vững chãi.

 

Không một ai được phép chạm vào số rau củ của họ.

 

Giám đốc Lý đắc chí nói: "Cô có nằm mơ cũng không ngờ tôi lại là giám đốc của hội trường triển lãm này đúng không? Người đâu, dọn sạch những thứ đồ tạp nham này đi! Chỗ này mà cũng bày những thứ linh tinh đó ra sao?" Nói đoạn, anh ta liếc nhìn Lục Ngọc.

 

Anh ta đang rất tức giận, nhưng khi nhìn thấy gương mặt xinh đẹp và vóc dáng mảnh mai của cô, trong lòng lại nổi lên một ý nghĩ xấu xa.

 

Chuyện ỷ thế h.i.ế.p người không phải lần đầu anh ta làm, hôm nay đến đây cũng đã có chuẩn bị kỹ lưỡng.

 

Lục Ngọc nói: "Anh uy phong thật ha. Họ mời chúng tôi tới đây, dựa vào đâu mà anh lại đòi vứt bỏ đồ đạc của chúng tôi?"

 

Lục Ngọc nhìn thẳng vào mắt anh ta, nói tiếp: "Hơn nữa, chúng tôi bày biện mọi thứ đều đúng quy tắc! Chắc hôm qua tôi dạy dỗ anh còn chưa đủ, bây giờ lại muốn tự mình chuốc họa vào thân."

 

Không nhắc chuyện hôm qua thì còn được, chứ nhắc đến lại khiến Giám đốc Lý càng thêm tức giận, lập tức hét to: "Ném đi! Ném hết cho tôi!"

 

Cán sự Lý cũng không kiềm được cơn giận. Hôm qua anh ta vắng mặt, không thể ngờ Giám đốc Lý lại là hạng tiểu nhân vô lý đến thế: "Anh có tư cách gì mà làm như vậy?"

 

Đại Tráng và Thiết Ngưu hận không thể xông tới đánh cho anh ta một trận để xả giận.

 

Ngay lúc này, Giáo sư mập dẫn theo mấy lão giáo sư khác đi tới. Từ xa đã thấy bên này ầm ĩ, ông ấy nhìn rõ thì ra là Giám đốc Lý đang gây sự với Lục Ngọc.