Mọi người nghe vậy đều không khỏi kinh ngạc. Đa số cán bộ của viện nông học vốn chỉ chuyên tâm nghiên cứu khoa học, không am hiểu những lắt léo của thương trường. Chính vì lẽ đó mà đại hội rau củ này được tổ chức, nhằm mục đích giới thiệu sản phẩm.
Mục đích ban đầu là muốn đưa các sản phẩm tốt ra ngoài thị trường, nào ngờ họ đã sớm tìm được đối tác.
Lục Ngọc tự hào giới thiệu về thôn mình, kể về mô hình nhà lưới trồng rau củ trái vụ được chính quyền huyện hết lòng ủng hộ.
Nghe xong, ai nấy đều có chút ngưỡng mộ. Hình thức hợp tác kiểu này quả thực rất mới lạ, nếu có thể nhân rộng, vừa làm công tác nghiên cứu khoa học, vừa giúp bà con làm giàu, thì kinh nghiệm này thật sự vô cùng đáng để học hỏi.
Rất nhanh, mọi người đều xúm xít lại, hỏi kỹ vị giáo sư và Lục Ngọc xem rốt cuộc họ đã hợp tác với nhau ra sao.
Họ còn được nếm thử thêm mấy sản phẩm giống mới do viện nghiên cứu.
Dưa chuột thì giòn tan, cà chua chua ngọt vừa miệng, đặc biệt là trái dưa lưới đã khiến các vị giáo sư và cả những cán bộ phụ trách chiêu thương phải khen tấm tắc không ngớt lời.
Hương vị tưởng chừng đơn sơ, bình dị nhưng lại được tinh chỉnh công phu, đòi hỏi biết bao tâm huyết của rất nhiều người mới có thể tạo ra được.
Tất cả mọi người đều quây quần ở đây, cho đến lúc sắp khai mạc hội nghị, trên bục chủ trì vẫn chẳng thấy ai.
Ban tổ chức bỗng phát hiện phần lớn các lão giáo sư uy tín lại đang say sưa nói chuyện với Lục Ngọc và đoàn của cô ở tít tận góc cuối hội trường.
Đợi đến khi người chủ trì tìm đến, mời họ lên phát biểu, họ lại thẳng thắn đáp: "Chúng tôi đang bận giao lưu học hỏi đây!"
Một buổi chia sẻ kinh nghiệm thành công như thế này, đủ để giúp họ tránh được biết bao nhiêu lối mòn và sai lầm.
Người của ban tổ chức ngớ người ra, nhưng những lão giáo sư này vốn tính tình cương trực, ai nấy cũng có chức sắc và uy tín, quả thực không tiện cưỡng ép họ làm theo ý mình.
Chỉ đành ở lại đó cùng họ.
Những người đến sau đó, từ xa trông thấy sự nhộn nhịp ở góc này, cũng đều tò mò kéo đến! Càng lúc càng nhiều người tụ tập tại đây!
Những vị giáo sư già hỏi cặn kẽ, Lục Ngọc cũng chẳng che giấu, cô tỉ mỉ trình bày mô hình hợp tác xã mới này cho họ nghe.
Mấy vị giáo sư không ngớt lời ngợi khen Lục Ngọc.
Kiểu phương thức hợp tác với thôn xóm này quả thực rất tân tiến, tự cung tự cấp, hiệu quả hơn trăm lần so với việc họ mời chuyên gia về bàn luận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ai nấy đều muốn chiêu mộ Lục Ngọc ngay lập tức, quả thật có người lên tiếng: “Chúng tôi muốn xây dựng một mô hình tương tự như các cô, cô hãy về đây làm giám đốc trực tiếp, chuyện đãi ngộ có thể tùy ý mà thương lượng.”
Trong lòng Đại Tráng bỗng dâng lên sự cảnh giác. Trước đây, anh ấy từng cảm thấy trưởng thôn và chủ nhiệm phụ nữ cứ luôn lo sợ bảo bối của nhà mình bị người khác cướp mất, thấy cũng thật buồn cười.
Giờ đây chính anh tự mình trải nghiệm thì sự cảnh giác ấy bỗng trỗi dậy mạnh mẽ, chỉ sợ Lục Ngọc bị người ta lôi kéo đi mất. Hiện giờ, khắp thôn đâu đâu cũng cần đến Lục Ngọc.
Anh ấy lo lắng khôn nguôi, sợ rằng Lục Ngọc sẽ đồng ý, khi đó anh về thôn sẽ chẳng biết ăn nói thế nào.
Phạm Khắc Hiếu
Lục Ngọc cười đáp: “Ngày mai tôi vẫn còn ở đây, sẽ soạn thảo một bản đề án chi tiết, đến lúc đó mọi người cứ thế mà áp dụng thôi!”
Các vị giáo sư già nhìn thấy Lục Ngọc hào sảng vô tư chia sẻ như vậy, trong lòng vô cùng cảm động.
Mỗi một người tiên phong đều phải dốc cạn tâm huyết mới có thể tìm ra được một con đường phù hợp, vậy mà cô lại vô tư bộc bạch tất cả. Họ hỏi lại: “Cô thật sự bằng lòng sao?”
Lục Ngọc quả quyết nói: “Đương nhiên rồi!” Chúng ta vốn là một nước nông nghiệp lớn, thà trồng trọt thêm nhiều sản phẩm tốt còn hơn lãng phí thời gian suy nghĩ cách gia nhập thị trường.
Trong lúc này, Lục Ngọc còn nhận được không ít đơn đặt hàng lớn. Đặc biệt là dưa chuột, cà chua và dưa lưới của thôn họ, dưa lưới được đặt mua nhiều nhất.
Một kỳ đại hội rau củ vốn dĩ bị xếp vào hàng chót, vậy mà họ lại trở thành những người thắng lớn.
Dự định là một hành trình kéo dài hai ngày, không ngờ ngay ngày đầu tiên đã giải quyết xong công việc cốt yếu nhất.
Còn một ngày nữa, vị giáo sư già tha thiết mời Lục Ngọc đến xem thử những giống cây họ đang trồng, đặc biệt là giống nho thủy tinh đỏ, đó là một thành tựu nghiên cứu khiến họ vô cùng tự hào.
Lục Ngọc vui vẻ đồng ý, các vị giáo sư già mừng rỡ khôn xiết. Lời ngợi khen cứ tuôn ra không dứt, đến nỗi cán sự Lý cũng cười đến mức cứng cả hàm.
Dẫn Lục Ngọc ra ngoài mà tỏ ra vô cùng tự hào.
Trò chuyện với những vị giáo sư già này, thời gian trôi qua thật nhanh.
Buổi trưa khi dùng cơm, Lục Ngọc lấy những phiếu ăn của mình ra, mời các giáo sư này cùng ăn. Số phiếu cơm này là do chủ nhiệm nhà nghỉ tặng cô, về đến nhà cũng không dùng được, chi bằng cứ hào phóng tạo thiện cảm ở đây.
Những vị giáo sư này đều là nhân tài quý giá, bây giờ giao hảo tốt, biết đâu sau này lại có cơ hội hợp tác.