Bận rộn đến tối mịt mới trở về
Các vị giáo sư già cũng lần lượt ra về, lòng đầy thắc mắc, chỉ cảm thấy Lục Ngọc luôn có thể nói ra những điều độc đáo.
Bữa trưa họ vừa ăn vừa trò chuyện, Thiết Ngưu hoàn toàn nghe không hiểu gì, chỉ thấy bữa cơm này ăn chẳng ngon miệng bằng cơm Lục Ngọc nấu ở nhà.
Đại Tráng ở bên cạnh thử lắng nghe một chút, ban đầu còn có thể hiểu được vài câu, nhưng sau đó thì tựa như nghe kinh Phật, hoàn toàn không biết tại sao Lục Ngọc lại hiểu biết nhiều đến thế.
Mỗi một câu cô nói ra đều được các giáo sư khen ngợi, thậm chí một vị lão giáo sư còn nói: “Học vấn của cô chỉ dừng ở cấp hai, quả thật là quá đáng tiếc. Nếu cô có hứng thú với nông nghiệp, tôi sẽ đặc cách nhận cô làm nghiên cứu sinh của mình.”
Vị giáo sư mập mạp lập tức cự nự lại với ông ấy: “Thôi đi, thôi đi! Nếu cô ấy muốn làm ngành này, thì nào đến lượt mấy ông tranh giành!”
Những người khác nghe vậy cũng cảm thấy tiếc nuối, chậc chậc, thấy một bảo bối tốt như vậy, thật sự là muốn chiếm lấy làm của riêng.
Sáng hôm sau, Lục Ngọc thức trắng đêm, cuối cùng cũng hoàn thành bản kế hoạch, mang đến cho các lão giáo sư xem.
Ai nấy lật dở xem, tâm đắc thấy tính thiết thực trong đó quả là vượt trội.
Các vị giáo sư như thể tìm thấy báu vật, lại cùng nhau bàn bạc, thảo luận gần trọn một ngày, ai nấy đều thu hoạch được nhiều điều bổ ích.
Họ tiếc nuối không thôi, chỉ muốn nán lại trò chuyện thêm cùng Lục Ngọc mấy ngày nữa, nhưng tiếc là ngày mai cô đã phải lên đường.
Các lão giáo sư có vẻ luyến tiếc, Lục Ngọc liền nói: “Thế này đi, tôi để lại số điện thoại của thôn mình cho các bác, mọi người có thể gọi điện hoặc viết thư!”
Một lão giáo sư gật đầu: “Được, vậy cô cứ viết ra đây.”
Sau khi Lục Ngọc viết xong, họ trân trọng gấp cẩn thận tờ giấy lại, luyến tiếc tiễn cô cùng mọi người lên đường.
Dẫu thời gian gặp gỡ ngắn ngủi, họ vẫn cảm thấy mình thật may mắn, chuyến đi dự đại hội rau củ lần này, gặp được Lục Ngọc, đã có một thu hoạch vô cùng lớn.
Lục Ngọc ngồi tàu hỏa trở về, tới huyện thì trời đã tối hẳn. Từ xa, cô đã thấy trưởng thôn đích thân đứng đợi đón họ.
Chiếc máy kéo mới tinh của thôn vẫn nổi bật giữa đêm.
Cán sự Lý vừa thấy trưởng thôn, liền cất lời: “Anh tới sớm quá, hay là chúng ta cùng ra ngoài làm bữa cơm luôn nhỉ.” Ba ngày dự hội vừa qua đã giúp cán sự Lý trút bỏ được hết những muộn phiền trong lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ông ta đã tham gia không ít đại hội, nhưng chỉ có lần này là sảng khoái nhất. Trước đây ở thành phố, chi phí đắt đỏ, thêm nữa Lục Ngọc lại nấu ăn quá ngon, nên đành chấp nhận.
Về tới huyện, đây là địa bàn của ông ta, cán sự Lý liền muốn mời Lục Ngọc đi ăn món lẩu lòng bò trứ danh.
Nào ngờ vừa ra đến nơi, trưởng thôn đã chờ sẵn. Trưởng thôn nói: “Không cần đâu, trời đã tối mịt rồi, để lần sau, lần sau có dịp thì tính nhé!” Sau đó, ông rất lịch sự cáo lỗi với cán sự Lý.
Cán sự Lý hỏi Lục Ngọc: “Vậy ngày mai cô không cùng tôi lên huyện báo cáo à?”
Lần này phải có một báo cáo thật chi tiết và trọng tâm.
Lục Ngọc đáp: “Dạ không, việc này đành phiền cán sự Lý rồi!”
Cán sự Lý cũng hiểu trong nhà cô còn có con nhỏ, gật đầu quả quyết: “Công lao của cô, tôi tuyệt đối không để cô phải chịu thiệt thòi đâu!”
Hai bên chỉ đành tạm thời nói lời chia tay.
Họ lên đường trở về, trên đường đi, trưởng thôn phấn khởi nói: “Mấy hôm nay tôi đã nhận được không ít cuộc điện thoại, có tận mấy mối muốn đặt dưa lưới của chúng ta đấy!” Quả nhiên, dưa lưới của thôn được đón nhận nồng nhiệt, chỉ cần ra ngoài quảng bá một chút là mọi chuyện đã khác hẳn.
Trước đây, dưa lưới chỉ bán chạy ở các xưởng, nhiều người khác còn chưa có cơ hội được thưởng thức, vậy mà không ngờ bây giờ, chỉ sau một chuyến đi, họ đã bán được tới mấy nghìn cân.
Lục Ngọc bổ sung: “Chúng cháu còn cầm theo không ít đơn đặt hàng nữa, thưa trưởng thôn.”
Trưởng thôn nghe xong, mừng ra mặt, vội vàng giục họ kể tường tận mọi chuyện ở đại hội lần này.
Đại Tráng và Thiết Ngưu vốn thường ngày ít lời, giờ thấy trưởng thôn thì lại nói liến thoắng, kể vanh vách những điều mắt thấy tai nghe cho ông. Nụ cười trên gương mặt trưởng thôn càng thêm rạng rỡ.
Dọc đường về, những câu chuyện ấy cứ được kể đi kể lại, Lục Ngọc đã nghe đến thuộc lòng, nhưng trưởng thôn vẫn cứ muốn họ nhắc lại thêm lần nữa.
Về tới thôn, Lục Ngọc vội vã về nhà trước, từ xa đã thấy ánh đèn ấm áp hắt ra từ gian nhà mình. Vừa bước chân vào, cô đã thấy Phó Cầm Duy đã dọn sẵn cơm nước tươm tất.
Phạm Khắc Hiếu
Lục Ngọc nhìn đồng hồ, đã quá tám giờ tối. Cô hỏi: “Anh đã đợi lâu lắm rồi sao?”
Vừa nhìn mấy món ăn đã biết chúng được hâm đi hâm lại không biết bao nhiêu lần, anh ấy cũng dụng tâm lắm rồi.