Phó Cầm Duy mỉm cười: “Ừm, cũng chẳng đợi lâu lắm đâu! Mau ăn đi, kẻo nguội.” Toàn những món Lục Ngọc vẫn thường thích ăn.
Cô ăn vội vàng vài miếng.
Mấy bữa nay ăn ngoài mãi, thấy không thoải mái bằng bữa cơm nhà.
Phó Cầm Duy nhẹ giọng hỏi: “Thế nào, chuyến đi này vui vẻ chứ?”
Lục Ngọc gật đầu: “Cũng tạm được, còn chỗ anh thì sao?”
Phó Cầm Duy vốn nghiêm nghị, điềm đạm, lại đặc biệt thích trò chuyện cùng Lục Ngọc.
Phạm Khắc Hiếu
Phó Cầm Duy nói: “Mấy hôm nay, nhờ chất lượng sản phẩm được ưa chuộng, chúng ta đã nhận được một số đơn hàng từ các tỉnh.” Đối với cả hai, điều này quả là một tín hiệu đáng mừng.
Với hơn mười thùng hàng đã bán, mỗi thùng một trăm cái, đây quả là một sự khởi đầu hết sức thuận lợi.
Lục Ngọc bỗng chạnh lòng nói: “Chẳng hay mẹ nuôi của Phó Chi giờ ra sao rồi?” Cô vẫn luôn day dứt nghĩ về bà.
Nhưng chuyến này Lục Ngọc đi công tác cùng tổ chức, mọi việc phải theo sắp xếp, không thể tự ý hành động riêng. Nghĩ đến mẹ nuôi của Phó Chi, bà đã hơn hai mươi năm không về quê rồi, lòng cô lại càng thêm trĩu nặng.
Nghĩ vậy, cô biết còn rất nhiều chuyện phải tính toán, phải làm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Phó Cầm Duy cười đáp: “Tôi làm việc chưa được bằng đồng chí Lục Ngọc. Sau này nhất định sẽ cố gắng học hỏi và đuổi kịp!”
Lục Ngọc khẽ nhướng mày, trêu chọc: “Vậy anh Phó đây phải cố gắng thêm nhiều đấy nhé!” Hai người đáp lời khách sáo rồi cùng bật cười sảng khoái.
Lục Ngọc ăn cơm xong, tắm rửa qua loa, cơn buồn ngủ liền ập đến. Cô vội vã leo lên giường, chợp mắt sau một đêm thức trắng.
Đang say giấc, Lục Ngọc bỗng cảm thấy một vật gì đó ấm ấm, cứ thế chui rúc, cọ quậy dưới người mình.
Lục Ngọc mơ màng mở mắt. Tối qua vì quá mệt mỏi, cô đặt lưng xuống là ngủ ngay tắp lự. Sáng nay vừa thức giấc, cô đã thấy cậu con trai cưng đang bi bô nghịch ngợm bên cạnh.
Tiểu Tích Niên đã mấy ngày không gặp mẹ, trong lòng có chút tủi thân, giờ thấy Lục Ngọc liền líu lo, đòi mẹ bế.
Lục Ngọc thấy cục cưng nhà mình cũng vui lây, liền hôn hít, áp má lên người con không ngớt.
Phó Cầm Duy một tay chống đầu, lặng lẽ ngắm nhìn vợ và con trai trò chuyện, đùa giỡn, khóe miệng anh khẽ nở một nụ cười dịu dàng.
Tiểu Tích Niên của nhà họ, ai ai cũng yêu mến. Bình thường cậu nhóc vẫn có chút kiêu kỳ, chưa từng chủ động quấn quýt lấy lòng ai đến vậy.
Nhưng giờ thấy mẹ, thằng bé lại trở nên vô cùng hớn hở, không ngừng cựa quậy đánh thức Lục Ngọc tỉnh giấc.