Nghe mọi người nói vậy, Lục Ngọc đứng cạnh ngượng chín cả người, vành tai đỏ ửng. Mọi người lại được dịp trêu chọc thêm một lúc nữa.
Cho đến khi thấy đội trưởng gọi ra đồng làm việc, bà con mới vác cuốc đi ra.
Bà Tiêu Thái Liên cùng Lục Ngọc quay về nhà, bà phải xem thằng cháu đích tôn của mình. Giờ bà quý Tiểu Tích Niên lắm, một ngày không gặp là bồn chồn không yên cả người.
Lục Ngọc thì thầm: “Hôm nay chúng con hầm món gân bò, con mang biếu mẹ một ít nhé!” Mấy hôm nay cô đi vắng, cũng nhờ mẹ chồng chăm sóc đứa nhỏ.
Tiểu Tích Niên còn bé, chăm sóc thằng bé chẳng phải chuyện dễ dàng gì, nửa đêm nó dậy đòi ăn mấy bận, khiến người ta chẳng thể nào ngủ trọn giấc.
Mớ gân bò này trước đây Lục Ngọc tiếc chưa dám nấu, nay để cảm tạ tấm lòng của bà Tiêu Thái Liên, cô mới chịu lấy ra dùng.
Ngay cả mấy kẻ sành miệng trong huyện cũng không ít, mớ gân này còn là của hiếm, phải dặn dò người quen từ rất sớm mới may ra mua được.
Từ lúc ra khỏi nhà, Lục Ngọc đã dùng rượu gừng tỏi để ngâm gân bò rồi. Định bụng lát nữa về sẽ lấy củi nấu một nồi lớn, như thế mới dậy mùi thơm lừng.
Bà Tiêu Thái Liên xua tay: “Mấy ngày qua toàn ăn đồ ngon thôi, thôi thì các con có chút đồ ngon thì cứ giữ lại mà ăn đi!” Trước đây bà còn thấy thằng út dọn ra ở riêng thì trong lòng không ưng bụng cho lắm, nhưng giờ xem ra, dọn ra như vậy lại có cái hay riêng.
Dù gì cũng ở trong thôn, bà rảnh rang là có thể sang thăm, Lục Ngọc có gì ngon cũng nhớ phần bà. Bây giờ ra riêng, bà chỉ cảm thấy Lục Ngọc điểm nào cũng đáng khen ngợi.
Lục Ngọc cười: “Món này con đặc biệt nấu riêng cho mẹ đấy, mẹ nếm thử chắc chắn sẽ ưng bụng ạ.”
Bà Tiêu Thái Liên cười hiền: “Mẹ làm sao mà không biết tài nấu nướng của con chứ!”
Món ăn còn chưa kịp dọn ra, mà bà Tiêu Thái Liên đã ứa cả nước miếng rồi.
Trước đây bà là người rất tiết kiệm, chi li, ấy vậy mà bây giờ cũng dăm bữa nửa tháng lại mua thịt về cải thiện. Chỉ tiếc là họ chẳng thể nào nấu ra được hương vị thơm ngon như của Lục Ngọc.
Lục Ngọc đi vào gian bếp, bắt đầu sơ chế mớ gân bò.
Cô bận rộn trong bếp, bà Tiêu Thái Liên thì vào nhà bồng Tiểu Tích Niên.
Thấy Phó Cầm Duy cũng đang ở nhà, vừa hay Lục Ngọc lại không có trong phòng, bà Tiêu Thái Liên bèn nhân tiện hỏi: “Nói thật với mẹ xem nào, con làm ăn bên ngoài, rốt cuộc là có làm ra tiền không đấy?”
Phó Cầm Duy đáp: “Cũng được!” Giờ đây xưởng còn chưa sinh lời, anh chỉ nhận mức lương thấp nhất, còn chẳng bằng công nhân bình thường. Cộng thêm việc trước đây mua dây chuyền sản xuất cho Lục Ngọc đã khiến anh nợ mấy tháng lương rồi.
Dù sao Tiêu Thái Liên cũng là mẹ của Phó Cầm Duy, thấy con trai nói năng úp mở, trong lòng bà liền hiểu ngay: “Hồi đầu bảo con đừng có từ chức, con cứ không chịu nghe!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tuy nói Phó Cầm Duy từ chức không gây tổn thất lớn, công việc anh nhường lại cho anh trai cũng coi như không lãng phí.
Nhưng thịt xương là một, vừa thấy Phó Cầm Duy nhường ra một công việc tốt như vậy để làm cái xưởng gì đó, nghe thì có vẻ oai phong lẫy lừng.
Phạm Khắc Hiếu
Thế nhưng thực tế lại chẳng kiếm được đồng nào, Tiêu Thái Liên lập tức rút vội một tờ một trăm tệ từ trong túi ra, nói: “Số tiền này con cầm lấy đi, đàn ông ra ngoài không thể rỗng túi được!”
Giờ đây Lục Ngọc đang phong quang vô hạn, con trai bà không thể để người đời nói là ăn bám vợ được.
Phó Cầm Duy dở khóc dở cười nói: “Bây giờ con không thiếu tiền đâu ạ! Mẹ giữ lại đi.”
Tiêu Thái Liên vẫn cố chấp: “Thằng con này, vẫn phải cố gắng làm ăn nhé!” Vợ chồng phải tương xứng, bình đẳng mới bền được.
Một trăm tệ này là tiền giấu riêng của Tiêu Thái Liên.
Chẳng ai trong nhà hay biết, số tiền này cũng là cực hạn mà Tiêu Thái Liên có thể lấy ra được. Bà có bốn đứa con trai, tiền làm cổ vịt là tiền mồ hôi nước mắt, mọi khoản đều sòng phẳng, ai cũng tính toán được, không thể giấu giếm, nếu không sẽ gây mất hòa khí gia đình.
Người già trong thôn thường nói, không sợ thiếu thốn, chỉ sợ không công bằng. Không thể vì thiên vị mà khiến các con xa cách nhau.
Thế nhưng Tiêu Thái Liên cho tiền Phó Cầm Duy cũng có nguyên do. Vợ chồng anh là những người đóng góp cho gia đình nhiều nhất, Phó Cầm Duy từ chức, nhường lại công việc cho anh cả, lại còn bỏ tiền túi ra mua nhà riêng để chuyển ra ngoài.
Chẳng chiếm một tấc đất tấc nhà nào của cả nhà, lại còn thường xuyên làm những món ngon bồi bổ cả nhà.
Trong lòng Tiêu Thái Liên cũng có thước đo công bằng.
Phó Cầm Duy nói: “Thật sự không cần đâu ạ.” Người như mẹ anh tiết kiệm đến từng đồng, một trăm tệ này chắc bà đã chắt bóp bao lâu mới để dành được.
Tiêu Thái Liên nghiêm giọng: “Con cầm lấy đi, nếu không mẹ giận thật đấy.”
Phó Cầm Duy thực sự không từ chối được, chỉ đành tạm thời cầm lấy số tiền này.
Tiêu Thái Liên thấy con trai cầm tiền, bà mới vui vẻ, ôm cháu nội ngồi chơi đùa.
Chẳng mấy chốc, mùi thơm trong bếp lan tỏa khắp nhà. Tiêu Thái Liên nói với Phó Cầm Duy: “Thằng cu này đúng là có phúc!”
Giờ đây Lục Ngọc là trụ cột của làng, bao nhiêu người giờ tiếc hùi hụi vì ngày đó không nhận ra được tầm nhìn và khả năng của cô ấy. Giờ thì có hối cũng đã muộn rồi.