Bà Tiêu bồng cháu vào bếp.
Vừa đi vào, mùi thơm càng nồng nàn, nồi gân bò Lục Ngọc hầm đang sôi ùng ục.
Hầm gân bò cần thời gian dài một chút mới mềm nhừ, đậm đà hương vị. Giờ vẫn chưa chín tới, nhưng đã dậy lên mùi thơm nức mũi.
Hơn nữa, trong nồi còn đang hấp màn thầu.
Bà Tiêu hấp màn thầu cả đời nhưng bà cũng không tài nào hiểu được Lục Ngọc hấp kiểu gì mà bánh màn thầu cô làm lại mềm mại đến vậy.
Dù có cuộn tròn lại rồi bung ra, bánh vẫn nở phồng, chẳng hề thua kém gì bánh mì ngoài tiệm.
Lục Ngọc hầm hai cái giò bò, không chỉ mẹ chồng thèm thuồng, đến thằng cu cũng ư ử đòi ăn.
Lục Ngọc liền tới bồng con trai, thằng bé trong vòng tay mẹ càng thêm phấn khích.
Lục Ngọc dùng ngón tay chọc nhẹ vào gương mặt bầu bĩnh, mềm mại của con: “Mẹ con mèo tham ăn này đói rồi phải không? Giờ con chưa ăn được đâu, đợi lớn thêm chút nữa nhé!”
Tiểu Tích Niên giờ vẫn còn b.ú sữa mẹ, cứ thế ngước mắt mong mỏi nhìn một lúc, cái đầu mềm mại dụi vào n.g.ự.c Lục Ngọc.
Bà Tiêu nhìn mà tấm tắc khen. Thằng bé này đúng là quá ngoan ngoãn, lại còn khôi ngô tuấn tú, đáng yêu biết chừng nào.
Lục Ngọc bồng con rời khỏi nhà bếp, dù sao nước vừa được thêm vào, có hầm thêm một lúc nữa nồi cũng sẽ không cạn khô.
Nồi gang nấu củi hầm chừng một tiếng đồng hồ, những miếng chân bò đã được hầm đến độ mềm nhừ, chạm nhẹ vào cũng đã muốn rời xương.
Lục Ngọc đong một hộp gân bò cho mẹ chồng, lại thêm hơn hai chục cái màn thầu, ăn kèm với gân bò thì đúng là tuyệt hảo.
Tiêu Thái Liên chỉ ngửi mùi đã thấy nước dãi cứ ứa ra, vội mang về đợi đến tối cả nhà cùng nhau thưởng thức.
Buổi tối ở nhà họ Phó, mẹ chồng dặn dò chị dâu thứ Hai đổ hộp đồ ăn vào trong xoong hâm, mùi thơm nức mũi lập tức tỏa khắp gian bếp.
Cả nhà vất vả cả ngày trời, ai nấy đều mệt mỏi rã rời, bỗng nhiên ngửi thấy mùi thơm này tinh thần phấn chấn hẳn lên. Người con trai thứ ba nhà họ Phó liền hỏi: “Món này là do Lục Ngọc nấu phải không?” Cái mùi thơm nức mũi này, hẳn là do Lục Ngọc trổ tài rồi.
Đợi đến khi bưng lên bàn, mọi người nhìn xong liền thắc mắc: “Đây là thịt mỡ ư?” Tiêu Thái Liên vội đính chính: “Đây là gân bò hầm đấy!”
Vợ người con trai thứ ba nhà họ Phó xuýt xoa: “Ây dô, đúng là cách ăn của người sành sỏi! Em nghe người ta nói, người biết ăn mới thưởng thức món này, gân mới là thứ ngon nhất.”
Hơn nữa trên người một con bò chỉ có mấy cái gân, đâu phải lúc nào cũng mua được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tiêu Thái Liên khoe: “Chứ còn gì nữa, hầm ra một nồi không có bao nhiêu, vậy mà con bé đã cho chúng ta hơn một nửa rồi đấy!”
Sau đó, mỗi người được chia một vá nhỏ, người lớn trẻ nhỏ đều cứ tần ngần chẳng nỡ đưa vào miệng.
Dùng thìa nhẹ nhàng xắn một miếng đưa vào trong miệng, miếng gân mềm mềm đàn hồi, còn có chút dai dai vui miệng, nhai thêm mấy cái, tựa hồ tan chảy trên đầu lưỡi.
Vị thơm mặn vừa vặn, ăn thêm một miếng cơm lớn, thật sự là ngon hết sảy!
Chỉ đáng tiếc mỗi người họ chỉ được ăn một chút, chút nước sốt cuối cùng cũng bị lũ trẻ con chấm màn thầu đánh chén sạch sành sanh. Người lớn dù thèm nhưng cũng chẳng nỡ giành ăn với đám trẻ.
Phạm Khắc Hiếu
So với món gân bò hầm này, những món ăn tỉ mỉ nấu tối nay ngược lại trở nên rất tầm thường.
Ngon không thể tả!
Bất luận là món lẩu trước đây, hay thịt dê xiên nướng sau đó, hay là gân bò hầm lần này, mỗi lần Lục Ngọc trổ tài đều có thể khơi mở những cung bậc vị giác mới lạ cho họ.
Họ ăn mãi không thôi, cứ muốn ăn thêm nữa. Buổi tối lúc đi ngủ, ai nấy vẫn còn vương vấn mùi vị của món gân bò hầm thơm lừng ấy.
Không biết lần sau ăn là khi nào.
Lục Ngọc múc thức ăn cho nhà chồng xong xuôi. Buổi tối cô với Phó Cầm Duy ăn nhiều hơn một chút, mỗi người một bát đầy, ăn kèm với màn thầu.
Ăn một bữa no nê thỏa thuê.
Ăn xong, Lục Ngọc còn chuẩn bị riêng một hộp, bảo Phó Cầm Duy ngày mai mang cho Lưu Bàng. Tới lúc đó chỉ cần hâm nóng lại là ăn được. Mùi vị không khác gì mới nấu.
Lưu Bàng thèm đồ ăn Lục Ngọc nấu đâu phải ngày một ngày hai.
Phó Cầm Duy còn chưa mang tới, đã biết ngày mai Lưu Bàng nhìn thấy hộp gân bò này sẽ vui sướng cỡ nào.
Phó Chi về tỉnh mãi đến một tháng sau mới quay trở lại.
Lục Ngọc thấy bà ấy về, vội vàng hỏi bà ấy ở bên ngoài có gặp khó khăn gì không. Phó Chi thấy trong ánh mắt cô mang theo sự lo lắng, giãn nét mặt nói: “Không có vấn đề gì.”
Nhà cửa của bà ấy đã không còn nữa, mọi thứ trước đây đều chỉ còn là tro bụi.
Bà ấy đã dùng một khoảng thời gian rất dài để tự đấu tranh với bản thân, những năm tháng qua tựa như một cơn ác mộng.
Vốn định buông xuôi tất cả, nhưng trong đầu bỗng nhiên lại nhớ đến thôn Đại Vũ.