Mẹ Lục nuôi heo giúp bà ấy, bảo là để cho heo mau lớn, còn nấu thức ăn riêng cho nó.
Ở trong thôn, bà ấy có con gái nuôi, còn có cháu trai, khiến bà ấy cảm thấy mình không còn lẻ loi một mình giữa cõi đời này nữa.
Cho nên, bà ấy lại quay trở lại.
Phó Chi không giống những người phụ nữ khác, đời này bà ấy chẳng màng chuyện chồng con, một lòng muốn dựng xây sự nghiệp riêng.
Bây giờ trong tay chỉ có một phần mười cổ phần của xưởng sản xuất cổ vịt.
Lục Ngọc nói: “Mẹ Chi về rồi, phải ăn mừng một bữa thật thịnh soạn. Tối nay mình làm đùi dê nướng được không ạ?”
Lần trước từng làm đùi dê nướng một lần, gọi cả người nhà họ Phó và cha mẹ Lục sang ăn, vốn dĩ chẳng đủ để chia cho tất cả mọi người, lại phải nấu thêm rất nhiều món khác, mới chỉ vừa vặn đủ mâm.
Nhưng quả thực hương vị rất tuyệt hảo.
Bây giờ tuy không cần phiếu thịt để mua bán, nhưng muốn có những miếng thịt ngon cũng thật chẳng dễ dàng. Huống hồ vùng này vốn không ai nuôi dê núi, chỉ đến dịp cận Tết, nhờ phúc của Lưu Bàng mà cả thôn mới được một con. Con dê này được tận dụng triệt để, ăn hết mấy bận, cuối cùng chỉ còn lại độc một cái đùi. Lục Ngọc cất đi không nỡ ăn. Lần này Phó Chi về, cô vui mừng khôn xiết, trong tủ lạnh ở nhà cũng chẳng có gì đặc biệt, may mà còn cái đùi dê này.
Phó Chi nghe vậy liền nói: “Được thôi, vậy tối nay mình ăn món này nhé!” Bà vốn chẳng mấy khi có khẩu vị, nhưng cứ là đồ ăn Lục Ngọc nấu thì bà lại thấy thèm. Dù là món gì, cô ấy nấu cũng đều ngon cả.
Phó Chi suy nghĩ một lát, rồi nói tiếp: “Mẹ muốn ghé qua huyện xem xưởng cổ vịt thế nào, tiện thể gặp họ nói chuyện chút.”
Lục Ngọc sợ mẹ nuôi không rành đường sá, liền nói ngay: “Vậy con với mẹ cùng vào huyện đi, tiện đường mua sắm vài thứ luôn ạ!”
Phạm Khắc Hiếu
Lục Ngọc và Phó Chi cùng vào huyện thì thuận tiện hơn nhiều. Tới nơi, hai mẹ con lại tiếp tục ngồi xe ba bánh sức người để đến xưởng.
Xưởng của họ tọa lạc ở một vị trí khá heo hút, nghe nói là để tiết kiệm chi phí xây dựng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hai người vừa định bước vào thì bị chú bảo vệ giữ lại. Lục Ngọc nói: “Cháu đi tìm Phó Cầm Duy ạ!” Rồi cô báo tên của mình.
Chú bảo vệ vốn đã sớm nghe nói Xưởng trưởng Phó Cầm Duy có một người vợ đẹp như hoa như ngọc, hôm nay cuối cùng cũng được thấy tận mắt! Quả nhiên dáng vẻ này, còn rực rỡ hơn cả minh tinh điện ảnh. Ông lập tức niềm nở cho hai người vào.
Họ đi sâu vào trong, nhà xưởng đang bận rộn chế biến cổ vịt, phải đi qua khu này mới có thể vào khu văn phòng.
Hiện tại, xưởng đang làm các loại cổ vịt với bốn hương vị khác nhau, và đã bắt đầu có chút doanh thu. Lục Ngọc lần đầu tiên đến, vừa nhìn thấy mọi người đều tuân thủ nghiêm ngặt các quy định vệ sinh, ai nấy đều đeo khẩu trang, găng tay, ủng sạch sẽ, chẳng giống những xưởng nhỏ lẻ làm ăn cẩu thả bên ngoài chút nào.
Lục Ngọc ngắm nhìn một hồi mới hoàn hồn. Cô cùng Phó Chi đi xuyên qua khu xưởng, thẳng tiến vào khu văn phòng.
Vừa bước vào đã thấy Lưu Bàng. Anh nhìn thấy Lục Ngọc thì khỏi phải nói, ánh mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc và mừng rỡ khôn tả: “Chị sao lại đến đây? Là tới mang cơm cho bọn em à?” Anh mong đợi nhìn cô.
Lục Ngọc nói: “Không phải, tôi đưa mẹ nuôi đến xem xưởng của các anh một chút!”
Lưu Bàng nói: “À, vậy thì tốt quá… Vốn dĩ em cũng nên mời hai người đến thăm. Đi, em dẫn hai người đi một vòng.”
Khu xưởng ở đây không quá lớn, chỉ chừng mười lăm phút là có thể đi hết. Xưởng nhỏ nhưng lại có ưu điểm là rất quy củ, chuyên nghiệp.
Xưởng mà họ đến học hỏi kỹ thuật khi trước chính là một xưởng thực phẩm chính quy, nên khởi điểm của xưởng này rất cao. Phó Cầm Duy lại là một người học hỏi nhanh nhạy, đã vận dụng hết những điều mình học được vào thực tế. Quả thực, xưởng này tuy bé nhỏ như chim sẻ nhưng lại đầy đủ các bộ phận, vận hành đâu ra đấy.
Chỉ có một điểm chưa tốt, đó là chi phí đầu tư ban đầu quá lớn, đến giờ vẫn chưa có lãi, điều này khiến Lưu Bàng lo lắng đến mất ăn mất ngủ, người nổi đầy nhiệt miệng. Dù thế nào thì áp lực cũng rất lớn, khiến anh không khỏi rùng mình khi nghĩ tới.
Lưu Bàng từng mời đám bạn thân trước đây đến xem, ai nấy đều khen họ làm tốt, chỉ thiếu một cơ hội bứt phá, nhưng trong lời nói lại tràn ngập sự tiếc nuối. Cơ hội ấy bao giờ mới đến thì không ai biết được, có khi sẽ chẳng bao giờ đến.
Những lời nói qua loa ấy, Lưu Bàng vẫn cắn răng chịu đựng, không dám nói cho vợ chồng Phó Cầm Duy biết. Anh biết Lục Ngọc và Phó Cầm Duy đã bỏ ra bao nhiêu tâm huyết cho chuyện này, thậm chí Phó Cầm Duy còn từ bỏ công việc có địa vị của mình, tuyệt đối không thể có bất kỳ sai sót nào.
Mỗi ngày, áp lực trong lòng Lưu Bàng đều rất lớn. Từ khi mở xưởng đến nay, anh đã sút hơn hai mươi ký. Giờ đây, gương mặt anh đã bớt đi thịt mỡ, để lộ những đường nét thanh tú hơn.