Một bà thím hàng xóm nói vọng sang: “Cảnh sát vào thôn đông lắm cơ!”
Thôn họ ít khi có công an tới, lần trước cũng là vì chuyện gả thay, nhà họ Phó đã báo công an, họ mới về đây. Nhiều cụ già trong làng, sống cả đời cũng chưa từng nhìn thấy bóng dáng công an bao giờ.
Tiêu Thái Liên sốt sắng nói: “Chúng ta đi xem thử xem sao!”
Nhiều công an tới thôn như vậy khiến cả thôn xôn xao, ngay cả những người đang làm đồng cũng vội vã bỏ về, không biết đã xảy ra chuyện gì!
Rất nhanh, dân làng đã tụ tập đông nghịt ở sân phơi lúa.
Trưởng thôn và mấy cán bộ thôn đều đi theo, đứng bên cạnh trao đổi thông tin với một cán bộ trẻ mặc cảnh phục.
Sau khi xác nhận sự việc với trưởng thôn, những anh công an này trực tiếp tới chỗ ở của Lâm Mạnh ở rìa thôn, bắt giữ Lâm Mạnh, lúc này đang ở nhà dưỡng bệnh.
Trong nhà Lâm Mạnh có khá nhiều chai rượu, gói lạc rang, còn có lon sữa bột, nửa khúc lạp xưởng còn lại. Anh ta chẳng chịu làm việc nên cũng chẳng được chia khẩu phần lương thực nào, thế mà đồ ăn thức uống lại dư dả hơn hẳn những người trong thôn.
“Đứng im!” Một anh công an ra lệnh.
Lâm Mạnh nhìn thấy bóng dáng công an thì sợ đến mức suýt tè ra quần.
Anh ta lại cứ ngỡ là vì chuyện trêu ghẹo Lục Ngọc nên vội vàng nói: “Tôi không dám nữa đâu…!”
Lúc anh ta nói chuyện, đầu lưỡi vẫn còn tê dại.
Mấy anh công an chẳng thèm để ý lời anh ta nói, dứt khoát tra còng số 8 vào tay anh ta: “Dẫn đi.”
Hai công an giải anh ta đi ngay lập tức, cả quá trình chẳng nói thêm một lời nào.
Hai công an khác ở lại, bắt đầu điều tra tại chỗ, chuyện đầu tiên chính là khám xét từng ngóc ngách trong nhà anh ta.
Dân làng không hiểu mô tê gì, vừa sợ hãi vừa tò mò, ai nấy đều xì xào bàn tán.
Trưởng thôn thấy dân làng cứ xúm xít mãi không chịu đi bèn quát: “Tụ tập đông đúc thế này làm gì? Giải tán đi, không được tụm năm tụm ba!”
Mọi người chẳng ai chịu đi, nhao nhao hỏi trưởng thôn: “Rốt cuộc là có chuyện gì vậy hả ông trưởng thôn?”
Nhìn thấy mọi người cứ nấn ná mãi nếu chưa biết rõ ngọn ngành, trưởng thôn chỉ đành nói cho họ biết: “Đồng chí công an nói, hôm qua xe chở lương thực của kho huyện bị cướp bóc, nghi ngờ thằng Lâm Mạnh cũng dính líu vào chuyện này.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Những người có mặt ở đây đều đứng c.h.ế.t trân tại chỗ. Cả cái xe chở lương thực mà cũng dám cướp, đúng là muốn chán sống rồi hay sao?
Việc chặn đường cướp bóc này đúng là vô pháp vô thiên!
Sắc mặt ông trưởng thôn cũng sầm sì hẳn đi, con đường bị chặn để cướp bóc lại cách thôn họ chưa đầy năm cây số.
Chuyện lớn như vậy, cấp trên mà điều tra xuống, ông ta là trưởng thôn cũng khó mà thoát khỏi trách nhiệm. Trưởng thôn nói xong lại vội vã đến chỗ công an, muốn tìm cách giải thích, nói đỡ lời vài câu.
“Không thể nào!” Dân làng người nọ người kia xì xào, bàn tán như ong vỡ tổ.
“Có cho nó mười lá gan, chắc nó cũng chẳng dám làm chuyện tày trời như vậy đâu!”
Thái độ của mọi người đối với Lâm Mạnh vẫn chỉ dừng ở việc anh ta trộm trứng gà, trộm bánh bao.
Lục Kiều nhìn thấy Lục Ngọc sánh bước cùng Tiêu Thái Liên, trong lòng nổi lên sự gai mắt khó tả.
Cô ta không muốn Lục Ngọc có được Phó Cầm Duy, cố ý ám chỉ, xúi giục Lâm Mạnh tìm cách hủy hoại danh tiếng của Lục Ngọc.
Nào ngờ, tên Lâm Mạnh cũng chỉ là một thứ phế vật, chẳng làm được tích sự gì.
Trái lại, Phó Cầm Duy và Lục Ngọc lại có vẻ đã “gương vỡ lại lành”.
Cô ta là người trọng sinh, dĩ nhiên biết rõ sau này mình sẽ được hưởng cuộc sống thành phố sung túc, nhưng dân làng trong thôn thì nào có hay biết gì.
Dân làng vẫn còn chê bai việc nhà họ dâng không một chàng rể tốt cho kẻ khác, trong lòng ai nấy cũng còn ấm ức mãi.
Thấy mẹ mình đứng bên cạnh chẳng làm được gì, Lục Kiều hơi phẫn nộ nói với Lục Ngọc: “Có phải em đã vu khống anh ấy không? Cho dù anh họ chị có xấu xa đến mấy, em cũng không thể hãm hại người ta khốn đốn như vậy chứ.”
Phạm Khắc Hiếu
Tiêu Thái Liên bĩu môi: “Chuyện này có dính líu gì đến Lục Ngọc? Bản thân cậu ta không chịu đi theo đường ngay lẽ phải, còn có thể trách ai được?”
Lục Kiều không dám ăn nói vô lễ với trưởng bối, đành ấm ức nhìn mẹ mình.
Bác gái Lục vốn là người bênh con, thấy Tiêu Thái Liên nói Lục Kiều như vậy liền không vui, bèn chen vào: “Kiều Kiều cũng có nói gì quá đáng đâu. Vốn dĩ mọi chuyện là như vậy, còn không cho người ta nói hay sao?”
Bác gái Lục đã mấy lần giao đấu với Lục Ngọc đều không được phần lợi, trong lòng đã sớm bất mãn với cô.