Không Là Chính Tuyến, Vẫn Là Của Nhau

Chương 360: Quảng Cáo Vừa Chiếu Xong Đã Có Đơn Đặt Hàng



 

Quả nhiên, vừa dứt lời, trên màn hình ti vi đã bắt đầu chiếu quảng cáo sản phẩm của họ. Trong đoạn phim, sản phẩm được khen ngợi hết lời, những thước quay cũng vô cùng hấp dẫn.

 

Đám bạn đang ngồi đó, bao gồm cả cha của Lưu Bàng, ai nấy đều ngây người ra.

 

Cái xưởng của thằng con ông ta mở rầm rộ suốt ngày, vậy mà bây giờ lại được chiếu trên đài trung ương!

 

Suốt bốn phút quảng cáo, tất cả mọi người đều dán mắt vào màn hình, không nỡ chớp mắt một cái. Sau khi xem xong, ấn tượng về món 'cổ vịt treo gió' này rất mạnh mẽ, cùng với hình ảnh bao bì và cả chân dung của Lưu Bàng. Một người quen biết lại xuất hiện trên ti vi, quả là chuyện quá đỗi chấn động.

 

Vừa chiếu xong, mọi người liền nhao nhao hỏi: “Sao cậu làm được vậy?”

 

“Tốn bao nhiêu tiền?” Rất nhiều người đều muốn hỏi rõ ngọn ngành.

 

Lưu Bàng chỉ úp mở nói: “Có người khác giúp đỡ nên tôi cũng không rõ lắm.” Ngay lúc này, điện thoại trong nhà Lưu Bàng chợt đổ chuông.

 

Lưu Bàng lập tức đi tới nghe máy, mọi người vẫn còn nóng lòng chờ anh trả lời.

 

Rốt cuộc là anh đã làm quảng cáo bằng cách nào mà ghê gớm đến thế.

 

Chưa đầy một ngày, Lưu Bàng đã nổi tiếng khắp huyện.

 

Phạm Khắc Hiếu

Ai dè Lưu Bàng nghe điện thoại xong, vội vã khoác áo muốn đi ngay: “Không nói chuyện với các cậu nữa, xưởng của tôi đã có khách gọi điện đặt hàng rồi, tôi phải về xưởng nghe máy đây!”

 

Mọi người vô cùng tò mò, quảng cáo này vừa chiếu xong, điện thoại ở xưởng đã đổ chuông liên hồi đến vậy sao?

 

Lưu Bàng đi như vậy, đám bạn từ nhỏ của anh ấy cũng chẳng thể ngồi yên.

 

Họ vừa xem quảng cáo của Lưu Bàng trên ti vi, bao nhiêu điều tò mò vẫn chưa được giải đáp, dù sao cũng đang rảnh rỗi, liền lập tức nói: “Đi thôi, chúng ta cũng tới xem thử.”

 

Ngay cả cha của Lưu Bàng cũng nói: “Đúng, cứ ngồi xe của bác, bác sẽ đưa đi.”

 

Chuyện Lưu Bàng mở xưởng, họ đều biết. Dù món cổ vịt treo gió có khẩu vị ngon thật, nhưng kinh doanh đâu phải chỉ có chuyện khẩu vị. Nghe nói anh ấy làm rầm rộ nửa năm trời, hình như còn thua lỗ không ít tiền.

 

Họ đều là những người trong xóm làng, thậm chí còn có trưởng bối trong nhà từng nói: “Rảnh quá cũng đừng có làm chuyện vô bổ.”

 

Họ còn lấy Lưu Bàng làm ví dụ, nói anh ấy đã vay ngân hàng mấy vạn bạc, nghe đâu tiền tích góp nhiều năm của cha Lưu Bàng cũng đổ vào đó hết. Thà rằng dừng lại, tìm một công việc ổn định ở nhà nước còn hơn.

 

Rất nhanh, họ đã đến xưởng. Xưởng vào ban đêm chỉ thắp một bóng đèn lờ mờ, để cho người trông xưởng đi tuần tra.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chính là người trực đêm đã gọi điện thoại cho Lưu Bàng, nói điện thoại của xưởng trưởng cứ reo mãi không dứt, anh ta nghe mấy cuộc đều là khách từ các tỉnh xa gọi đến đặt hàng. Chuyện này anh ta không hiểu rõ, vội vàng gọi điện thoại cho Lưu Bàng cầu cứu.

 

Lưu Bàng tới rất nhanh, dù sao cũng ở ngay trong huyện, có xe ô tô nên chỉ đạp chân ga một lát là đến nơi.

 

Vừa xuống xe, Lưu Bàng vội vàng chạy đến, từ xa đã nghe thấy chuông điện thoại trong xưởng reo vang.

 

Lưu Bàng chạy thở hổn hển, vừa nhấc điện thoại đã vội nói: “Xin chào, chúng tôi là Xưởng cổ vịt treo gió Bàng Tử đây…”

 

Đối phương nói gì đó trong điện thoại.

 

Lưu Bàng đối chiếu tỉ mỉ nơi giao hàng, rồi hỏi: “Một thùng một trăm cái, lấy năm mươi thùng sao? Ngày mấy lấy?” Cuối cùng anh báo giá.

 

Đầu dây bên kia hỏi phí vận chuyển do bên họ hay bên Lưu Bàng chịu. Lưu Bàng khẳng định: “Chúng tôi chịu!” Đây là điều họ đã bàn bạc trước đó.

 

Nhưng anh cũng nói rõ, giao tiền trao hàng, bảo họ chuẩn bị sẵn tiền hàng, không chịu ghi nợ.

 

Đầu bên kia điện thoại sảng khoái đồng ý.

 

Cuộc gọi này vừa dứt, Lưu Bàng còn chưa kịp lấy hơi.

 

Anh chạy tới đây, hơi thở vẫn dồn dập trong lồng ngực, chưa kịp thở ra hết, điện thoại lại reo.

 

Lưu Bàng lập tức nghe máy, đối phương đặt ba mươi thùng.

 

Trước đây chưa từng có khách hàng lớn như vậy, Lưu Bàng vẫn dùng những câu từ như vừa nãy, bên kia cũng đồng ý. Anh ghi lại địa chỉ, nhận hai đơn hàng, địa chỉ đều là tỉnh ngoài.

 

Vì là tỉnh ngoài, nếu chuyển hàng chỉ có thể dùng tàu hỏa, có thể hơi phiền phức một chút, nên anh hứa với đầu dây bên kia là trong vòng năm ngày sẽ giao tới.

 

Lưu Bàng nhận điện thoại không ngớt, vừa cúp máy, điện thoại lại reo.

 

Cha Lưu Bàng và mấy người bạn của anh nhìn thấy anh bận rộn đến thế, cũng không thể ngồi yên. Cha của Lưu Bàng từng bị không ít bạn bè cười nhạo vì ủng hộ con trai lập nghiệp, nói ông nuông chiều con, lãng phí tiền của.

 

Nhìn Lưu Bàng vì xưởng mà gầy sọp đi như vậy, khỏi phải nói trong lòng ông khó chịu cỡ nào.

 

Cuối cùng công việc cũng có khởi sắc, cha Lưu Bàng vui mừng hơn bất cứ ai.

 

Cha Lưu Bàng nói: “Chỗ chúng ta có mấy bộ điện thoại đó, cha mang tới hết, rồi kéo dây, làm thêm mấy đường dây nữa!” Chuyện này không cần nhờ người khác, cha Lưu Bàng biết làm.

 

Phải đề phòng trường hợp có điện thoại gọi mà không tới được.