Không Là Chính Tuyến, Vẫn Là Của Nhau

Chương 361



 

Đơn Hàng Tới Tấp

 

Bây giờ con trai ông đã kiếm ra tiền rồi, ông phải hết lòng ủng hộ.

 

Cha Lưu Bàng hành động như vậy, những người khác cũng hưng phấn theo. Tận mắt chứng kiến sự đổi đời của Lưu Bàng, họ thấy thật lợi hại.

 

Họ đều sống cuộc sống an phận, nề nếp, chưa từng có một giai đoạn nào sôi nổi như thế này, mấy người bạn nói: “Vừa hay tôi rảnh rỗi, để tôi tới giúp một tay!”

 

Những người bạn khác nghe vậy, cũng vội vàng bày tỏ thái độ sẵn lòng.

 

Cha Lưu Bàng vô cùng cảm động: “Con trai chú có được những người bạn như các cháu thật sự là may mắn của nó!”

 

Được người lớn khen ngợi, mấy anh chàng này càng thêm vinh dự, ưỡn cao lồng ngực, để tất cả mọi người đều nhìn thấy vẻ hãnh diện của họ.

 

Rất nhanh, cha Lưu Bàng lái xe, cắt hết một số đường dây ở xưởng của họ, chỉ để lại một đường dây chính. Tổng cộng ông mang tới bốn bộ điện thoại, lập tức lắp đặt cho Lưu Bàng.

 

Sau khi lắp xong, tiếng chuông điện thoại reo inh ỏi, hết máy này lại đến máy khác.

 

Lưu Bàng cầm một tờ giấy ghi chép, viết giá cả, loại hàng, cách thức vận chuyển, bảo họ nghe điện thoại giúp anh.

 

Nhưng vì hàng hóa nhiều, thời gian giao hàng từ năm ngày như đã hẹn phải kéo dài đến nửa tháng.

 

Cho dù là như vậy, cũng không ngăn cản được nhu cầu hàng hóa cấp thiết của các cửa hàng; có quán ăn vặt, có tiệm tạp hóa ở bến xe, ít thì mươi thùng, nhiều thì cả trăm thùng.

 

Những người bạn của Lưu Bàng bị không khí làm việc hăng say này kích thích.

 

Có bạn bè giúp sức, Lưu Bàng cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

 

Anh lập tức gọi điện thoại về thôn. Nửa đêm, bí thư thôn gõ cửa nhà Lục Ngọc.

 

Phó Cầm Duy khoác vội chiếc áo mỏng đi ra, hỏi: “Sao vậy ạ?”

 

Bí thư thôn nói: “Lưu Bàng gọi điện cho cậu, bảo cậu hai phút nữa ra nghe máy!” Lục Ngọc cũng khoác áo đi ra.

 

Bí thư thôn vừa khuất dạng, Lục Ngọc đã vội lên tiếng: “Chắc là quảng cáo trên ti vi đã có tác dụng rồi.” Hôm nay ti vi mới chiếu quảng cáo, chắc chắn đã có người đặt hàng. Nửa đêm mà gọi điện thoại cho anh, hẳn là không thể có chuyện gì khác.

 

Phó Cầm Duy gật đầu, lập tức đạp xe tới ủy ban thôn.

 

Lục Ngọc cũng đã tỉnh giấc, ở nhà đợi cũng bồn chồn lo lắng, dứt khoát đi cùng Phó Cầm Duy luôn.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Còn Tiểu Tích Niên nhà họ thì mới được năm tháng tuổi, đang ở độ bám mẹ không rời.

 

Bé con vừa dứt sữa, lại hay quấn mẹ, thế là được đưa sang nhà ông bà nội, ở đó có mấy người anh lớn, lúc nào cũng có bạn chơi cùng. Cậu nhóc mải vui quên cả lối về.

 

Không có con ở bên cạnh, Lục Ngọc cũng tiện bề xoay sở hơn.

 

Vợ chồng cô đến đúng lúc, vừa đặt chân tới ủy ban thôn thì bên phía Lưu Bàng đã gọi điện đến.

 

Phó Cầm Duy nghe điện thoại, trong ngữ khí của Lưu Bàng có hơi phấn khích, tuy đã là nửa đêm rồi, nhưng anh ta vẫn hồ hởi nói: “Cầm Duy anh mau tới đây chút, xưởng bận không xuể rồi!” Năm chiếc điện thoại cùng reo vang, cảnh tượng xưa nay chưa từng có.

 

Phó Cầm Duy đường đường là xưởng trưởng, vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này, anh không thể vắng mặt.

 

Đêm hôm khuya khoắt không có xe cộ qua lại, may mà trước đây Phó Cầm Duy đã mua một chiếc xe đạp, anh chỉ còn cách đạp chiếc xe cà tàng băng qua đêm tối. Lục Ngọc hỏi: “Có cần em đi cùng anh không?”

 

Phó Cầm Duy xót vợ, nói: “Thôi, tối nay anh chắc chắn không ngủ được, em cứ khóa cửa cẩn thận, quay về nghỉ ngơi đi!”

 

Từ sau khi Tiểu Tích Niên không còn uống sữa đêm, Lục Ngọc đã có thể ngủ được một giấc ngon lành. Ai ngờ công việc bên này bận rộn lại khiến vợ chồng anh chẳng được yên thân.

 

Phó Cầm Duy nói: “Mấy hôm nay anh sẽ không về nhà đâu.”

 

Lục Ngọc nói: “Vậy sáng mai em đưa cơm cho các anh nhé.” Chắc chắn sẽ phải bận cả ngày lẫn đêm, không ăn uống đầy đủ thì càng thêm khó chịu.

 

Phó Cầm Duy nói: “Vất vả cho em rồi, khóa cửa kỹ càng!” Anh dặn dò nhiều lần rồi mới yên tâm rời đi.

 

Lục Ngọc cũng không ngủ được, liền đem ngâm những hạt ngũ cốc khô để sáng mai nấu cháo. Như vậy khi nấu sẽ dễ nhừ hơn.

 

Tuy Lục Ngọc không đi cùng anh, nhưng trong lòng vẫn luôn vướng bận.

 

Cô định sáng mai sẽ nấu cháo, làm màn thầu, luộc mấy quả trứng gà, thêm đĩa rau trộn nữa.

 

Đơn giản, lại là món điểm tâm lý tưởng nhất.

 

Sức lan tỏa của chiếc ti vi này quả thật phi thường.

Phạm Khắc Hiếu

 

Cả đêm ròng, họ không ai chợp mắt. Ba bốn giờ sáng vẫn còn điện thoại gọi tới đặt hàng, nói rằng đường dây điện thoại của họ luôn trong tình trạng bận liên tục.

 

Họ vội vàng ghi chép đơn hàng, chuẩn bị danh sách, làm việc đến quên cả mệt mỏi.

 

Tất cả mọi người đều nói đến khan cả cổ họng.