Không Là Chính Tuyến, Vẫn Là Của Nhau

Chương 364: Tìm người giao hàng



 

Dựa theo địa chỉ Phó Chi đã cho, họ tìm đến một khu nhà lụp xụp trong huyện.

 

Vừa đến nơi, một bà thím đang lúi húi trước cửa nhìn thấy hai người lạ mặt liền thò đầu ra nhìn với vẻ tò mò.

 

Lục Ngọc hồn nhiên hỏi: “Thím ơi, chúng cháu tìm chú Vương Đại Toàn ạ.”

 

Bà thím nghe vậy, liền hỏi dồn: “Cô cậu là người nhà của cậu ấy à?”

 

Lục Ngọc ậm ừ gật đầu. Bà thím liền nói ngay: “Cậu ấy còn có người nhà cơ à? Cô cậu phải quản cậu ta một chút chứ.” Sau đó, bà nhiệt tình kể vanh vách mọi chuyện về Vương Đại Toàn cho họ nghe.

 

Bà thím nhiều chuyện buôn đủ thứ chuyện trong xóm, chẳng khác nào cả một cơ quan tình báo thu nhỏ.

 

Chẳng mấy chốc, từ chuyện sinh hoạt cá nhân cho đến những góc khuất trong đời tư của Vương Đại Toàn, họ đều đã được bà thím kể tường tận.

 

Bà thím quay vào gọi người. Một lúc sau, Vương Đại Toàn bước ra. Đó là một người đàn ông trung niên với dáng vẻ nghiêm nghị, vầng trán hằn sâu những nếp nhăn trăn trở.

 

Nghe lời bà thím trong khu lụp xụp kể lại, Vương Đại Toàn từng là bộ đội, sau đó bị thương nên được giải ngũ.

 

Phạm Khắc Hiếu

Những năm qua, ông vẫn luôn không có công việc chính thức, thuộc diện người không có việc làm ổn định, sống lay lắt qua ngày.

 

Vương Đại Toàn vừa thấy người tìm mình lại là hai người trẻ tuổi, liền hỏi: “Cô cậu tìm tôi làm gì?”

 

Lục Ngọc lập tức đáp: “Chú có biết dì Phó Chi không? Dì ấy là mẹ nuôi của cháu, bảo cháu đến tìm chú để nhờ giúp đỡ.”

 

Vương Đại Toàn và Phó Chi trạc tuổi nhau, năm đó cũng suýt nữa thì nên duyên vợ chồng.

 

Nhưng vận mệnh vô thường, dì Phó Chi vẫn là bóng hình không thể nào quên trong trái tim ông. Vừa nghe nói Phó Chi cử họ đến, ông liền hỏi dồn: “Bây giờ bà ấy thế nào rồi?”

 

Thời gian dài mất tin tức của Phó Chi, bây giờ ông cũng đã có tuổi, biết duyên phận hai người đã dứt. Chỉ là, nghe thấy tên của bạn cũ ngày xưa vẫn khiến ông không khỏi kích động.

 

Lục Ngọc nói: “Dì ấy đang ở tỉnh, mọi thứ đều rất tốt ạ.”

 

Từ sau vụ quảng cáo lần trước, dì Phó Chi lại đi biền biệt, chưa có dịp về. Dì ấy có viết thư nói phải làm chút chuyện, hẹn Tết sẽ về ăn Tết cùng cả nhà.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Vương Đại Toàn nghe xong, nét mặt ông thoáng vẻ phức tạp, nói: “Cô cậu có việc gì cần tôi?”

 

Phó Cầm Duy đáp: “Bên cháu đang cần người chuyên chở hàng hóa! Chú còn quen ai khác không, tốt nhất là tập hợp thành một đội để làm việc.” Chỗ họ cần vận chuyển hàng hóa quá nhiều, đi khắp nơi từ nam chí bắc.

 

Mấy ba người thì không làm xuể.

 

Vương Đại Toàn d.a.o động. Ông ấy không có công việc ổn định, lại thêm cơ thể cũng bị thương tật, không làm nổi việc quá nặng nhọc. Việc vận chuyển hàng hóa, ngược lại rất phù hợp với ông ấy.

 

Hơn nữa, hoàn cảnh kinh tế hiện giờ của ông ấy cũng rất eo hẹp, đang cần gấp một công việc. Ông liền hỏi: “Cô cậu có yêu cầu gì với nhân viên không? Chỗ tôi quả thực có một số người phù hợp.”

 

Những “người phù hợp” mà ông ấy nhắc đến đều là những cựu chiến binh giải ngũ giống như ông năm nào. Giờ đây, đời sống của họ cũng không ổn định, có người về nhà làm nông, có người ở huyện làm đủ thứ việc vặt để mưu sinh.

 

Số người ở lại huyện rất nhiều, lần trước bọn họ tụ tập cựu chiến binh phải có hơn ba mươi người, thế nhưng ngay cả một bữa cơm tươm tất cho những buổi tụ họp cũng khó mà đủ đầy.

 

Rõ ràng đều là những người đàn ông trai tráng sung sức một thời, nhưng lại sống không ra làm sao. Lúc tụ tập, không khỏi có sự chán chường, hoang hoải của những anh hùng sa cơ lỡ vận.

 

Lục Ngọc nói: “Đương nhiên là được ạ, nhưng chú sẽ làm quản lý của họ. Nếu có bất kỳ vấn đề gì, bọn cháu sẽ tìm thẳng chú.” Chịu trách nhiệm và quy tắc làm việc phải phân định rõ ràng.

 

Những người này đều là người thẳng tính, nếu nói rõ tình hình với ông ấy, ngược lại họ sẽ không tức giận.

 

Vương Đại Toàn nói: “Được, mọi chuyện cứ tìm tôi. Chỉ là, bên cô cậu có thể trả lương bao nhiêu?”

 

Lục Ngọc nói: “Hai mươi tệ một tháng ạ.”

 

Trước khi đến, Phó Cầm Duy đã định đưa ra mức ba mươi tệ, bởi lẽ đây là thời điểm thiếu người trầm trọng. Nhưng Lục Ngọc lại khéo léo từ chối.

 

Cô giải thích rằng đây là công việc kinh doanh lâu dài, không thể tùy tiện nâng lương lúc này. Nếu khi không bận lại cắt giảm lương, e rằng các công nhân sẽ xôn xao, sinh chuyện.

 

Hai mươi tệ là mức lương bình thường trong xưởng. Thế nhưng khi Vương Đại Toàn nghe thấy con số ấy, ông không khỏi mừng rỡ. Đã rất lâu rồi, ông chưa nhận được công việc nào có mức lương hai mươi tệ một tháng ổn định như vậy.

 

Đối với những người có thu nhập bấp bênh như họ, mong muốn lớn nhất chính là có một công việc ổn định.

 

Dù chỉ được trả mười lăm tệ, ông cũng đã cam tâm tình nguyện. Hai mươi tệ đối với những người như ông đã là mức khá cao, bởi vì hai mươi tệ cũng đủ để thuê một thanh niên khỏe mạnh rồi.