Không Là Chính Tuyến, Vẫn Là Của Nhau

Chương 363: Mở Rộng Quy Mô



 

Mọi người ai nấy đều ăn rất ngon miệng. Lúc sáng Lục Ngọc đã ăn rồi, nhìn thấy trên bàn một đống đơn đặt hàng. Cô nói: “Chúc mừng các anh nhé.”

 

Bỏ ra hai vạn tệ để chạy quảng cáo, áp lực đè nặng lên vai mỗi người họ là rất lớn. Giờ thấy được hiệu quả nên ai cũng vui mừng khôn xiết.

Phạm Khắc Hiếu

 

Một mình Lưu Bàng ăn tới bảy cái màn thầu, với cái khí thế ngốn ngấu như muốn ăn hết cả thế giới, khiến người khác nhìn vào cũng phải giật mình.

 

Bố của Lưu Bàng là xưởng trưởng, bình thường thì Lưu Bàng sống rất sung túc, nhưng giờ trông cậu ta hệt như một gã c.h.ế.t đói đầu thai vậy.

 

Những người khác cũng chẳng buồn cười nhạo cậu ta, bởi lẽ họ ăn uống cũng chẳng khác gì. Màn thầu do Lục Ngọc làm thì quả thực có thể sánh với bánh mì, mềm mại và thơm ngon.

 

Phó Cầm Duy kể qua về tình hình hiện tại của họ.

 

May mắn là trước đó Phó Chi đã dặn dò họ làm thêm, tích trữ được một ít. Nếu không thì giờ đây, lượng hàng thiếu hụt còn trầm trọng hơn.

 

Hiện tại, dù đã chạy hết công suất, mỗi ngày xưởng cũng chỉ làm được hơn một trăm hai mươi thùng hàng. Tình hình gấp rút này đã kéo dài suốt ba ngày nay. Ban ngày lại có thêm đơn đặt hàng đổ về tới tấp, khiến họ thật sự không biết phải xoay sở ra sao.

 

Lục Ngọc liền nói: “Chuyện này không khó. Trước hết cứ tuyển thêm người, cho chạy xuyên đêm, chia hai ca liên tục. Rồi mua thêm một số thiết bị, mở rộng quy mô sản xuất, dốc toàn lực mà làm!”

 

Cách này của Lục Ngọc tuy nghe ra đơn giản, nhưng lại hợp lý nhất. Đang thời kỳ ăn nên làm ra như thế này, sao có thể bỏ lỡ cơ hội vàng? Đâu phải ai cũng có được dịp may hiếm có thế này.

 

Lục Ngọc nói như vậy, mọi người đều lập tức bừng tỉnh! Đúng thế, mua thêm mấy thiết bị, tuyển thêm người không phải là xong sao, cứ ưu tiên nâng cao năng suất sản xuất trước đã!

 

Nhưng để mua thiết bị, tất nhiên phải cần tiền.

 

Phó Cầm Duy liền nói: “Sợ gì chứ? Chúng ta đã lên quảng cáo trên Đài Phát thanh Trung ương rồi, lẽ nào lại sợ không có tiền trả sao?”

 

Lưu Bàng vội vỗ đầu cái đét: “Đúng đúng đúng, đầu óc tôi giờ cứ quay cuồng cả rồi!”

 

Từ hôm qua đến giờ, cậu ta phấn khởi đến mức mất ăn mất ngủ, đầu óc lúc mê lúc tỉnh, nghe Phó Cầm Duy nói vậy liền lập tức hiểu ra.

 

Bố Lưu Bàng nói: “Cha sẽ đích thân đến nhà máy cơ khí để đàm phán. Các con cứ yên tâm mà lo sản xuất.” Bố Lưu Bàng vốn có địa vị xã hội nhất định, lại là một xưởng trưởng kỳ cựu, ông vừa ra tay thì chuyện khó cũng thành dễ.

 

Lưu Bàng lập tức nói với đám bạn: “Các cậu giúp tôi điều sáu mươi công nhân sang bên này đi. Chỗ tôi tạm thời không tuyển được nhiều người như thế.”

 

Đám bạn của cậu ta đều là con cái của các vị xưởng trưởng, những người có tiếng tăm. Chút chuyện nhỏ này đối với họ mà nói thì vô cùng đơn giản.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Mọi người đều đồng thanh: “Cứ để tôi lo!” Trong các nhà máy lớn có đến hàng trăm, hàng nghìn công nhân, đương nhiên sẽ có một số người nhàn rỗi, ngồi chơi cũng tốn lương. Điều chuyển họ ra ngoài để làm việc và nhận lương, còn có thể giảm nhẹ áp lực cho chính xưởng của họ.

 

Lục Ngọc chỉ khẽ nhắc một câu như vậy, mà chuyện đau đầu nhất của họ đã được giải quyết.

 

Xưởng cổ vịt treo gió nhanh chóng nổi như cồn, mức độ ăn nên làm ra đến cả chính họ cũng không ngờ tới.

 

Ngày hôm sau, ngay cả bố của Lưu Bàng cũng phải đích thân tới phụ nghe điện thoại. Sắp xếp thêm mấy bộ điện thoại, vậy mà buổi sáng tiếng chuông vẫn kêu không dứt, đơn đặt hàng chất đống như núi.

 

Buổi sáng hôm đó, Lục Ngọc cũng có mặt. Cổ họng Phó Cầm Duy vì nói quá nhiều mà hơi đau, đành phải uống chút thuốc.

 

Bây giờ, điều khiến anh đau đầu nhất chính là việc vận chuyển hàng hóa.

 

Tìm người đáng tin để giao hàng là một vấn đề không hề nhỏ.

 

Nhất định phải là người thật sự đáng tin cậy.

 

Để hàng hóa thuận lợi đến tay khách hàng. Giờ đây, Lưu Bàng đang phụ trách chính việc nhận đơn, còn Phó Cầm Duy thì bận rộn trong xưởng, không thể đi đâu được.

 

Lục Ngọc vốn dĩ cũng có thể tự mình lo liệu việc này, nhưng công việc đồng áng ở thôn cũng rất bận rộn. Dù sao cô cũng là cán bộ thôn, xin nghỉ một đôi ba ngày thì được, chứ lâu dài thì không ổn thỏa chút nào.

 

Phó Cầm Duy quả thực đang tiến thoái lưỡng nan, Lục Ngọc liền nói: “Hay là gọi điện thoại cho mẹ nuôi em xem sao!”

 

Lục Ngọc đã sớm biết Phó Chi là người có năng lực phi phàm, trong tình huống cấp bách như bây giờ, biết đâu bà ấy lại có cách giải quyết.

 

Phó Cầm Duy lập tức đồng ý, Lục Ngọc liền gọi điện thoại cho mẹ nuôi, kể lại mọi chuyện.

 

Đầu dây bên kia, Phó Chi bình tĩnh nói: “Mẹ biết rồi. Bên mẹ có một người đáng tin cậy, không biết các con có bằng lòng tin tưởng không!”

 

Lục Ngọc đáp lời: “Chỉ cần là người đáng tin cậy thì được cả ạ.”

 

Phó Chi tức thì cho cô biết cách liên lạc. Bà không nói cụ thể, chỉ dặn dò họ cứ đích thân đi một chuyến rồi hãy xem xét kỹ lưỡng có nên dùng người này hay không.

 

Cúp điện thoại, Lục Ngọc mừng rỡ như nắm được báu vật, liền ngỏ ý mời dì Phó Chi cùng đi.